Quý Yến xua tay: ‘‘Ta không ăn, ta đến tìm muội là có việc khác.”
Hắn nói chuyện chính với Quý Ương: ‘‘Muội trở về rồi, đã đến thăm nhà họ Diệp chưa?”
“...Chưa.” Quý Ương cúi mắt, xoắn ngón tay, lòng ngổn ngang trăm mối.
Diệp Thanh Huyền gặp chuyện, nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nàng hiểu nỗi đau này với nhà họ Diệp và ngoại tổ mẫu lớn đến thế nào.
Theo lý nàng nên đến thăm, không vì Diệp Thanh Huyền, mà vì thăm ngoại tổ mẫu, nhưng nàng cứ trốn tránh không đi, không muốn Bùi Tri Diễn cảm thấy khó chịu.
Quý Ương sao có thể không cảm nhận được sự thay đổi của Bùi Tri Diễn, trước kia hắn kiêu ngạo thế nào, nay lại nghi kỵ như vậy, nhưng sự kiêu ngạo ấy đều bị nàng làm mất, giờ nàng đâu thể yêu cầu hắn như trước, nàng chỉ thấy đau lòng, muốn làm hắn vui vẻ.
Quý Yến và Diệp Thanh Huyền luôn có quan hệ tốt, lại là biểu huynh đệ m.á.u mủ, cái c.h.ế.t của Diệp Thanh Huyền hắn mãi không thể nguôi ngoai, nhắc lại cũng khó tránh nghẹn ngào: ‘‘Mẫu thân bảo ta đến nói với muội, ba ngày nữa là ngày làm thất thất cho biểu ca, đến lúc đó muội cũng phải đi phúng viếng, ta sẽ đến đón muội.”
Quý Ương tự nhủ, người đã c.h.ế.t rồi mọi chuyện cũng đã qua, những ân oán ràng buộc cũng nên kết thúc.
Nàng khẽ gật đầu: ‘‘Muội biết rồi.”
Sau khi Quý Yến đi, Quý Ương ngồi trong sân chơi đùa với hoa cỏ, bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719058/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.