Chẳng bao lâu sau, Bùi Tri Diễn đã chuẩn bị đủ mọi thứ, từ giấy tờ đến biên lai, thậm chí có cả văn thư nhậm chức.
Quý Ương thấy thần sắc hắn không tốt, nhẹ nhàng nói: “Những người đó bỏ ra tất cả gia sản, tưởng rằng mua được một con đường thông thoáng, nào ngờ lại là đường hoàng tuyền.”
Bùi Tri Diễn vuốt nhẹ tai nàng, hoa tai đã bị hắn tháo ra vì thấy vướng tay, tai mềm mại nằm trong đầu ngón tay hắn như thể làm dịu lòng hắn.
“Những người này cũng đều vì chữ tham, kết quả là mất mạng.” Bùi Tri Diễn chậm rãi nói: “Không đáng thương.”
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tai đỏ của Quý Ương, hỏi: “Ngày mai cùng ta đi nhận chức, có sợ không?”
Quý Ương hiểu ý hắn, theo như lời khai của Lý Hiển Ngự, bọn chúng sẽ ra tay trên đường đi nhận chức, tạo ra cái c.h.ế.t giả như bị tai nạn.
“Không sợ.”
Quý Ương cảm thấy thân mình hơi trượt xuống, nàng ngồi lại ngay ngắn, ngước lên nhẹ nhàng hôn khóe môi Bùi Tri Diễn: ‘‘Phu quân sẽ bảo vệ ta.”
Bùi Tri Diễn bị nàng làm cho lòng xao động, đùa rằng: “Miệng thật ngọt, để nàng ở đây ta mới không yên tâm, chỉ có thể để bên cạnh, tốt nhất là dùng dây buộc lại.”
Mấy từ cuối hắn nói rất nhẹ.
Quý Ương cười mắt cong lại khiêu khích hắn: ‘‘Nếu chàng buộc, sau này thiếp không cho tháo ra đâu.”
Bùi Tri Diễn hôn lên mắt nàng đang cười run rẩy, thấp giọng đáp: ‘‘Được.”
Tối hôm đó, phụ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719050/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.