Rời khỏi trường ngựa, Bùi Tri Diễn nói với Trần Phong: “Giang Quân Nghĩa nhắc đến Tôn Tứ Sử, chắc hẳn là Tôn Bỉnh Sơn của phủ Đăng Châu, e rằng bắc Trực Lệ còn có thể kéo ra không ít.”
Trần Phong nói: “Những kẻ này thật đúng là gan to bằng trời.”
Bùi Tri Diễn thản nhiên nói: “Trời cao hoàng đế xa, thà làm một viên quan thanh liêm sống mòn cả đời, không bằng một lần mạo hiểm, dưới đủ loại cám dỗ, hoặc là tiền tài hoặc là quyền lực hoặc là...” Hắn dừng một chút rồi tiếp tục: “Luôn có một thứ làm người ta mất đi lý trí.”
Hắn cười khẩy, chuyện này hắn hiểu rất rõ.
Hắn suýt chút nữa lại một lần nữa giẫm vào vết xe đổ.
Một chiếc xe ngựa xanh giản dị đi vào cổng thành Lai Châu.
Một bàn tay mềm mại trắng trẻo vén rèm lên, Quý Ương thò khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy háo hức ra ngoài nhìn: ‘‘Đây là Lai Châu sao?”
Huỳnh Chi cũng nhìn ra, vẻ mặt nàng cũng phấn khởi như Quý Ương.
Cao Nghĩa điều khiển xe ngựa, nửa quay đầu lại nói: “Thưa phu nhân, đã vào thành rồi, chắc khoảng chập tối sẽ đến Dịch huyện.”
Quý Ương trên mặt vui mừng, trong lòng lại không khỏi lo lắng.
Huỳnh Chi nắm tay nàng nói: “Phu nhân, tay người sao lại đầy mồ hôi thế này?”
Quý Ương thành thật nói: “Huỳnh Chi, ta lo lắng.”
Đêm qua nàng còn mơ thấy Bùi Tri Diễn nhẫn tâm đẩy nàng ra, nói với nàng: ‘‘Quý Ương, ta thà chưa từng quen nàng.”
Giống hệt kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719038/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.