Quý Ương còn nói: "Phu quân không cần phải gấp gáp về, tránh đường xá vất vả."
Bùi Tri Diễn chậm rãi vuốt ve vai nàng, môi nở nụ cười mỉa mai, lời nói nghe thật hay, sợ hắn vất vả… e rằng mong hắn về muộn thêm thì đúng hơn.
Nụ cười trong mắt hắn nhạt đi, không còn thấy nữa, đây mới đúng là biểu hiện của nàng, mới hợp với suy đoán của hắn.
Bàn tay hắn lướt qua mái tóc nàng, hắn muốn kéo tóc nàng buộc nàng ngẩng đầu lên, không cần dùng cách thẩm vấn phạm nhân, hắn cũng đảm bảo khiến nàng nói thật.
Nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, nhỡ đâu không phải vậy.
Nhỡ đâu không phải, hắn chẳng phải lại nghĩ oan cho nàng sao, lần trước vì chuyện của A Ngưng, nàng khóc thương tâm đến vậy.
Bùi Tri Diễn còn đang do dự, Quý Ương đã ngẩng đầu lên trước, hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt lạnh lùng.
Quý Ương dùng môi cọ nhẹ vào cằm hắn, nhẹ nhàng và mềm mại: “Thiếp đi sớm, đến trưa là có thể về."
Nàng ngẩng mắt lên nhìn sắc mặt của Bùi Tri Diễn, nhưng từ góc độ này không thể nhìn thấy gì, nàng liền dời thân mình lên, dùng môi chạm vào khóe miệng hắn, dịu dàng nũng nịu nói: "Thiếp có thể đến nha môn dùng cơm cùng chàng không?"
Bùi Tri Diễn ngẩn người, cảm giác mềm mại bên môi khiến hắn không thể suy nghĩ, hóa ra nàng muốn như vậy, không phải muốn tránh xa hắn.
"Nàng muốn đi?"
Nhân lúc Bùi Tri Diễn mở miệng nói, Quý Ương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719023/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.