Ngày hôm sau, Quý Ương vẫn ngủ say cho đến khi mặt trời lên cao mới chậm rãi tỉnh dậy.
Bên cạnh đã trống không, Quý Ương ngồi dậy, chăn rơi xuống, nàng vội vàng dùng tay che lại.
Bích Hà vén rèm bước vào vừa lúc thấy cảnh xuân đó, làn da trắng mềm mịn với những dấu ấn hồng phấn, nàng nghĩ đến những cánh hoa mai đỏ rơi trên tuyết mùa đông.
Cảnh tượng ấy thật lộng lẫy và quyến rũ, khiến người ta không khỏi tưởng tượng.
Bích Hà bỗng đỏ mặt, tiến tới cúi chào: “Thế tử phi đã tỉnh rồi.”
Biết Quý Ương muốn hỏi gì, Bích Hà cười trước: “Hầu gia vừa mới sai người tới thỉnh, thế tử đã đi tiền viện rồi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương gật đầu đứng dậy, toàn thân mệt mỏi rã rời, nhớ lại chuyện điên cuồng đêm qua, Quý Ương không khỏi co chân lại, lại không ngừng suy nghĩ, liệu nàng có làm mất đi một chút vẻ ngoài thanh nhã của Bùi Tri Diễn hay không.
Nghĩ đến đây, nàng mím môi cười dịu dàng.
Sau khi trang điểm, hạ nhân bưng tới bữa sáng, Quý Ương nói: “Ta trước tiên đi thỉnh an mẫu thân, về rồi dùng sau.”
Hôm nay nàng đã dậy muộn, nếu chờ dùng xong bữa sẽ lỡ mất giờ thỉnh an.
Huỳnh Chi tiến tới giúp Quý Ương mặc áo choàng: ‘‘Thế tử phi cẩn thận đừng để bị lạnh, mới vào đông mà trời đã ngày một lạnh hơn.”
Quả thật vừa ra ngoài, gió đã lạnh buốt mặt, may mà mặt trời còn sáng, ngoài lúc mới từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3719020/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.