Bùi Tri Diễn rời khỏi phủ Quý đã gần đến giờ Mùi.
Hắn nhắm mắt tựa vào vách xe ngựa, dường như sau khi quyết định, mọi thứ không còn khó khăn nữa. Cưới nàng, để nàng ở bên cạnh mình, lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng, không phải chịu đựng sự giằng xé vì nàng nữa.
Có lẽ kiếp này nàng đến để trả nợ cho hắn, không còn quá khứ không thể vượt qua, hắn có thể xem tất cả như một giấc mơ.
Bùi Tri Diễn mở mắt ra lần nữa, từ đáy mắt toát lên vẻ cười nhạt, khóe mắt khẽ nhướng lên, hắn nhẹ nhàng vê ngón tay rồi đưa lên mũi, dường như vẫn còn ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng từ người Quý Ương.
Tiễn Bùi Tri Diễn xong, Quý Đình Chương cho tất cả hạ nhân lui ra, trong hoa sảnh chỉ còn lại bốn người: ông, lão phu nhân, Trần thị và Quý Ương.
Quý Ương ngồi yên trên ghế, thấy vẻ nghiêm nghị của phụ thân, trong lòng không khỏi lo lắng, phụ thân thường chỉ có vẻ mặt này khi huynh trưởng phạm lỗi.
Trần thị biết Quý Đình Chương là người rất coi trọng quy củ, thế tử đến thăm rõ ràng là vì A Ương, nhưng nàng lại chưa từng đề cập đến việc hai người quen biết, việc bất ngờ này cũng khó trách Quý Đình Chương cảm thấy không thoải mái.
Trần thị cầm chén trà tiến lên, làm dịu không khí: “Lão gia uống ngụm trà đi.”
Nếu là Quý Yến, ông mắng cũng đã mắng rồi, nhưng đối với nhi nữ, Quý Đình Chương không nỡ trách mắng, nhất là với dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-diu-dang/3718990/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.