Hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh và Trữ Giác Phi cùng nhau đi bộ lên Y Lan giáo. Mộc Tĩnh Vũ được Trữ Giác Phi ôm trong lòng, bé vô cùng ngoan ngoãn dựa vào vai y, cười nói vui vẻ.
Hai người bước vào đại môn, Quyết Trần xem ra đã chờ từ lâu. Hắn thấy Trữ Hoài Tĩnh thì khẽ gật đầu nhưng với Trữ Giác Phi thì lại làm như không thấy.
“Hắn đã tỉnh chưa?” Trữ Hoài Tĩnh hỏi Quyết Trần đang dẫn đầu đi trước.
Quyết Trần quay đầu nhìn thoáng qua Trữ Hoài Tĩnh: “Vẫn chưa.”
Trữ Hoài Tĩnh cúi đầu trầm tư, lúc đến điếu cước lâu hắn đột nhiên dừng lại: “Quyết Trần, phiền ngươi nội trong hai canh giờ tìm được một cây lão sơn tham trăm năm. Loại cây trăm năm sẽ có màu đỏ, hạt cây mang độc.”
“Ân.” Quyết Trần dứt khoát rời đi.
Trữ Giác Phi đối với sự vô lễ của Quyết Trần cũng chẳng để tâm, lần này y đến không phải là để gây sự mà là thành tâm đến để gặp mặt người đệ đệ này. Nếu như khi xưa không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hiện giờ người ngồi trên ngai vàng tuyệt đối không phải là y, điều này chỉnh y cũng hiểu rất rõ.
Điếu cước lâu an tĩnh dị thường, trước cửa có vài giáo chúng canh gác, Trữ Hoài Tĩnh không nói gì nhiều mà chỉ dứt khoát mở cửa nhưng Trữ Giác Phi bên cạnh lại bị ngăn lại: “Hộ pháp có lệnh, người ngoài không được bước vào.”
Trữ Giác Phi có chút tức giận nhíu mày, Trữ Hoài Tĩnh quay sang hai giáo chúng nói: “Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-chi-gong-xieng-gong-xieng-rang-buoc/2567796/quyen-3-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.