Lãm Nguyệt được an bài ở phía tây Y Lan giáo, đối diện là một hồ sen lớn.
Tiểu viện rỗng tuếch, chỉ có một gốc đào đã héo, dưới tàng cây có bộ bàn đá, nơi ở đơn giản đến hoang sơ, xem ra Y Lan giáo không thật sự đặt hắn mắt.
Buổi tối là thời điểm đẹp nhất của Y Lan giáo, toàn bộ đèn đuốc đều được thắp sáng, các tiểu viện đều chìm trong một mảnh mông lung tựa như tiên cảnh, còn thêm hương hoa phiêu đãng như thấm vào ruột gan.
Sau khi ăn xong cơm tối, Lãm Nguyệt nhàn hạ đến trước hồ sen. Thành hồ được dựng bằng đá cẩm thạch, mỗi góc đều có ngọn đèn soi sáng khiến cho những đóa hoa sen chập chờn như ẩn như hiện.
Mái tóc đen dài tùy ý buông xõa trên lưng như những mảnh lục mỏng lay động trong gió, ngón tay xinh đẹp khẽ gõ trên nền đá cẩm thạch, tạo ra những âm thanh tinh tế tựa như một bi khúc vô cùng cảm động.
‘Xoảng…’ Một tiếng vỡ vụn khiến cho Lãm Nguyệt bừng tỉnh, hắn hơi quay đầu, chân mày khẽ nhướng, “Vị công từ này, có cần tại hạ hỗ trợ hay không?”
Tần Dực Nguyệt kinh ngạc nhìn Lãm Nguyệt, quá giống, chỉ một bóng lưng mà đã giống như vậy, nếu như người này không phải có mái tóc đen thì y hầu như đã hô lên hai chữ ‘Vi Lan’. Sau khi thất thố, Tần Dực Nguyện lúng túng nói: “Không cần, là ta trượt ta.” Vừa dứt lời, y liền cuống quít ngồi xuống nhặt những mảnh sứ vỡ.
Ai ngờ chưa kịp chạm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-chi-gong-xieng-gong-xieng-rang-buoc/2567780/quyen-3-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.