Một ngày trước khi Trữ Hoài Tĩnh khởi hành đến Y Lan giáo, Trữ Giác Phi hầu như đều dính lấy hắn một tấc không rời, buổi tối còn đem người ra hung hăn lăn qua lăn lại, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng là ngày hôm sau Trữ Hoài Tĩnh chỉ có thể ngồi xe ngựa đến Y Lan giáo. Đương nhiên hậu quả này cũng làm cho Trữ Giác Phi tức giận không ngớt, bởi vì do việc lăn qua lăn lại quá độ mà thời gian Trữ Hoài Tĩnh rời đi lại kéo dài thêm. [đáng =)))]
Trữ Hoài Tĩnh cự tuyệt việc Trữ Giác Phi muốn phái cao thủ đại nội theo bảo vệ mình, hắn chỉ dẫn theo một người đánh xe lên đường.
Y lan giáo ngự ở một tòa tuyết sơn, cũng là ranh giới giữa Dư quốc và Hào quốc. Ngọn núi này vô cùng cao lớn, nơi đây vốn không có tên nhưng từ khi Y Lan giáo đến, người trong giang hồ bắt đầu gọi nó là ngọn Tà sơn.
Trữ Hoài Tĩnh một đường không dừng, rốt cuộc sau nửa tháng cũng đến chân núi. Ở chân núi có một trấn nhỏ tên là Hoàng Tuyền, tuy không phồn hoa bằng Biện Lương thành nhưng so với những nơi khác thì chẳng thua kém, là ranh giới giữa hai nước nên nơi đây cũng trở thành chốn nghỉ chân của những thương nhân chạy ngược chạy xuôi.
Mà vì lý do này nên Hoàng Tuyền trấn có chút hỗn tạp, dạng người nào cũng có. Để tránh tai mắt kẻ khác, lúc Trữ Hoài Tĩnh đến đây đã sai người đánh xe rời đi rồi tự mình vào.
Trên trấn nhỏ có một khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-chi-gong-xieng-gong-xieng-rang-buoc/2567763/quyen-3-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.