Ba ngày sau, Sở Dật thống lĩnh ba mươi vạn đại quân đi đến Lâm Xuyên, ngày đó trời nổi đại tuyết, bão tuyết rơi hạ suốt một ngày một đêm, toàn bộ Thiều An bao phủ một màu trắng xóa.
Ngày đó Trữ Hoài Tĩnh không có đi tiễn Sở Dật, thân phận hiện tại của hắn rất xấu hổ. Hắn là hoàng tử Dư quốc, nếu không vì Sở Dật khư khư cố chấp thì hắn đã sớm chết ít nhiều lần.
Ngày Sở Dật đi hắn mới từ hoàng cung trở về, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn nhượng Kỳ Lam giúp hắn chuẩn bị nước nóng rồi thượng dược, mỗi lần từ trong cung trở về hắn đều như vậy, an tĩnh.
Chỉ là ngày đó sau khi tắm xong hắn không có nằm trên giường nghỉ ngơi mà là vận một kiện đơn bào dù cho Kỳ Lam có khuyên can, ngồi ở hành lang, trong tay nắm chặt khối noãn ngọc bên hông.
Buổi tối hắn sốt cao, Kỳ Lam mời tới đại phu trị bệnh cho hắn. Thái y trong cung tùy tiện mãi vài thang dược, Sở Dật tuy không hạ lệnh giết chết Trữ Hoài Tĩnh nhưng hiện giờ, bọn họ có thể nói Trữ Hài Tĩnh ngẫu nhiên phong hàn, do không chuẩn trị mà chết.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác diêm vương không thu hắn, hắn chỉ nằm trên giường ba ngày là tốt rồi, nhưng thân thể gầy yếu, hiện tại tựa hồ chỉ một trận gió đã có thể thổi hắn bay đi.
Kỳ Lam cũng vì hắn lo lắng nhiều ngày, không ngừng ở cạnh chiếu cố, sắc thuốc cũng là do một tay Kỳ Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rang-buoc-chi-gong-xieng-gong-xieng-rang-buoc/2567659/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.