Chương trước
Chương sau
Ân Cửu Dạ đã sớm cho người tập kết lực lượng đột phá xông ra ngoài, thế nhưng có một chỗ trống thôi mà vẫn không thể nào mở ra, có lẻ tẻ mấy người đã định xông ra ngoài, nhưng đã nhanh chóng bị khứu giác nhạy cảm của mãnh thú ngoạm lại.
Đúng lúc này, hai con lợn rừng xông về phía Hiên Viên Ngưng Trần, phản ứng của Hiên Viên Ngưng Trần đã có chút trì độn, dường như thể lực đã chống đỡ hết nổi, miễn cưỡng ứng phó với hai con lợn rừng hung hãn, lại làm cho trên người mình bị thêm không ít vết thương.
Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ liếc nhau, Ân Cửu Dạ liền phi thân đi qua hỗ trợ.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, nếu như không có Ân Tiêu, kỳ thật Hiên Viên Ngưng Trần hẳn sẽ là một công tử ôn nhuận như ngọc, cũng có thể là một đế vương quảng nạp hiền đức, hắn làm mọi cách hạ thấp chính mình, che giấu tài năng của bản thân, chỉ vì tín nhiệm mẫu thân của mình, thậm chí còn cam nguyện làm một con rối.
Nhưng đến cuối cùng, mẫu thân hắn lại không chút do dự bỏ qua hắn.
Có lẽ chính bởi vì tài năng của hắn, làm cho Ân Tiêu sinh ra kiêng kị, có lẽ bởi vì hắn tồn tại, khiến Ân Tiêu không thể danh chính ngôn thuận xưng đế, có lẽ căn bản không có lý do gì cả, tất cả mọi người đối với Ân Tiêu đều giống nhau, đều là đá kê chân trên con đường quyền thế của bà ta, nhưng so sánh với Hiên Viên Ngưng Sương, thì nam tử này từ đầu đến cuối đều chưa từng chủ động thương tổn bọn họ, nên cũng không quá đáng ghét như Ân Tiêu.
" Đa tạ. " Hiên Viên Ngưng Trần quẹt máu ngoài miệng một cái.
Thế giới chính là kỳ diệu như vậy, một giây trước người mà ngươi dốc hết toàn lực muốn giết, một khắc sau lại ra tay cứu ngươi.
Ân Cửu Dạ không nói gì, đi đến bên người Mộc Tịch Bắc.
Trên vách núi cách đó không xa đột nhiên sáng lên vô số bó đuốc, cơ hồ chiếu sáng màn đêm thành ban ngày, cực kì chói mắt.
Mà vào lúc này, tiếng sáo lại đột nhiên biến chuyển, mấy con mãnh thú không còn tiếp tục công kích nữa, giống như là đang cố gắng đè nén gì đó, bất an cào cào bàn chân.
Mộc Tịch Bắc giương mắt nhìn lên, ở giữa ngọn lửa nhấp nháy kia, chính là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ này.
Ân Tiêu một thân hồng y yêu diễm, mặt trên thêu Kim Long to lớn cơ hồ muốn đang muốn bay ra, trên đầu cắm hai cây trâm cài tóc hình rồng chế tạo từ vàng ròng, có một nét đẹp kinh thiên động địa, nổi bật dưới ánh lửa, tựa như mặt trời đỏ đang từ từ dâng lên.
Đúng rồi, ai nói bà ta không thích hợp làm đế vương chứ? Một thân phong hoa này, trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể sánh bằng?
Ân Tiêu đứng ở trên vách núi, trên cao nhìn xuống một đống thi thể chồng chất phía dưới, thần sắc không một gợn sóng.
" Thật đúng là thê thảm, mẫu hậu nhìn mà đau lòng theo. " Ánh mắt Ân Tiêu rơi vào trên người Ân Cửu Dạ, lại không hề nhìn đến Hiên Viên Ngưng Trần một chút nào.
Ân Cửu Dạ mắt sắc cực lạnh, giống như sông băng vạn năm không thay đổi.
Ân Tiêu lại cười nói, trong giọng nói mang theo vẻ tiếc hận: " Xem ra con trai ngoan của ta, cuối cùng vẫn không thể giẫm lên thi thể của mẫu hậu để có được thiên hạ rồi."
Ân Cửu Dạ vẫn không mở miệng, chỉ ôm lấy Mộc Tịch Bắc vào trong lòng.
Nhưng Hiên Viên Ngưng Trần lại nhịn không được, mắt đầy đau xót nói: " Mẫu hậu... Cái gì con cũng nghe lệnh của người, đi theo làm tùy tùng cho người, thậm chí cái gì con cũng đều không cầu, chỉ cầu có thể ở lại bên người mẫu hậu, nhưng vì sao, lòng dạ mẫu hậu vẫn ác độc như vậy!"
Hắn không phải không hiểu dã tâm của bà, chỉ là hắn ngây thơ cho rằng, chỉ cần mình tận tâm tận lực giúp đỡ bà, như vậy thì hắn vẫn luôn là đứa con trai ngoan của bà.
Ân Tiêu nghe xong, lại cười một tiếng: " Ngươi đã ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, ta thật ra cũng không để ý ngươi gọi ta một tiếng mẫu hậu, chỉ là hài tử ngoan, không thể không nói với ngươi, ngươi không phải là con trai thân sinh của mẫu hậu ta đây."
Hiên Viên Ngưng Trần ngây ngẩn cả người, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cũng rất kinh ngạc, Hiên Viên Ngưng Trần sao lại không phải con trai của Ân Tiêu?
" Năm đó, ta sinh ra chỉ có một đứa bé là Ngưng Sương, nhưng không có con trai đối với ta mà nói thật sự là một trở ngại lớn, vì thế ta liền sai người ra ngoài cung tìm một đứa bé trai, rồi cùng bé gái chiêu cáo thiên hạ, cho nên thật sự là đáng thương, ngươi đúng là không phải con của ta. " Ân Tiêu trào phúng mở miệng.
Cả người Hiên Viên Ngưng Trần giống như nhận đả kích cực lớn, lảo đảo nhìn Ân Tiêu một thân lộng lẫy đứng trên vách đá nói không ra lời.
Nữ nhân này, đã từng dốc lòng dạy bảo hắn, dạy hắn võ công, dạy hắn biết chữ, thậm chí còn dẫn hắn du ngoạn khắp nơi, mặc dù hắn vẫn luôn cảm thấy bà là một người sâu không lường được, nhưng hắn rõ ràng nhìn ra được trong mắt của bà vẫn tồn tại ôn nhu.
Cho nên, hắn mới không từ bỏ được phần thân tình này, thậm chí hắn còn tín nhiệm Ân Tiêu nhiều hơn cả Hiên Viên Ngưng Sương.
" Ta không tin! Ta không tin, đây là giả! " Hiên Viên Ngưng Trần mất khống chế hét to với Ân Tiêu!
Nhưng Ân Tiêu lại không thèm để ý tới hắn nữa, mà nhìn về phía Ân Cửu Dạ nói: " Con trai ngoan của ta, mẫu hậu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giết chết nữ nhân bên cạnh ngươi, mẫu hậu sẽ mang ngươi đi, đồng thời sẽ cho ngươi làm đế vương duy nhất của thiên hạ này!"
Mộc Tịch Bắc đột nhiên cảm thấy rất tức giận, cũng không phải bởi vì Ân Tiêu sai Ân Cửu Dạ giết nàng.
Mà là nữ nhân trước mặt này thực sự không xứng làm một mẫu thân, bà ta giết chết trượng phu của mình, giờ lại còn ép buộc con của mình giết chết nữ nhân hắn yêu, bức bách con của mình đi tới con đường giống như bà ta, để chứng minh bà ta là đúng!
" Nếu như bà quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, ta thật ra cũng có thể nghĩ lại giúp bà, bằng không một nữ nhân như bà, chẳng lẽ vẫn còn muốn dựa vào việc làm ấm giường cho người ta để giữ vững đế vị? " Lời nói của Ân Cửu Dạ đột nhiên trở nên chanh chua.
Mộc Tịch Bắc lại thấy đau lòng, dù sao người hắn mắng chửi vẫn là mẹ của hắn.
Khuôn mặt Ân Tiêu biến sắc, nhìn đống bừa bộn khắp núi, băng lãnh phun ra hai chữ: " Động thủ!"
Tiếng sáo đang dừng lại lần nữa tấu vang, mà lần này trở nên càng mạnh mẽ hơn trước, tất cả mãnh thú dùng móng vuốt sắc nhọn hung ác nhất lao nhanh về phía đám người, có khí thế nghiền nát tất cả.
Ân Tiêu lạnh lùng nhìn đám người dưới vách núi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh rồi quay người rời đi.
Trận chiến này, cuối cùng vẫn là bà thắng, bà không tin sẽ có người thoát được kiếp nạn này.
Tây La, sắp rơi vào trong tay bà rồi!
Chỉ một lát sau, trên người Ân Cửu Dạ đã có thêm mấy vết thương rất nặng, móng vuốt sắc nhọn cơ hồ muốn móc sạch cả người hắn.
Mà bởi vì phải che chở cho Mộc Tịch Bắc cùng lão thái phi, nên hắn càng bị vướng mắc khắp nơi.
Mộc Tịch Bắc không ngờ rằng, có ngày mình lại trở thành gánh nặng của hắn, ánh mắt lộ ra hàn ý lành lạnh, cầm lấy đao cũng xông lên phía trước.
Ân Cửu Dạ đang tranh đấu cùng một con mãnh hổ và một con sư tử, nhưng phía sau lại lao tới hai con lợn rừng hung mãnh.
Mắt thấy nam tử không còn cách nào phân thân, Mộc Tịch Bắc đang ra sức chiến đấu lập tức vọt tới, răng nanh sắc nhọn của lợn rừng đâm sâu vào lưng Mộc Tịch Bắc, trong nháy mắt trên người Mộc Tịch Bắc đã có thêm hai cái lỗ máu, máu tươi không ngừng phun ra như xối.
Ân Cửu Dạ như phát điên, một cước đá bay con lợn rừng hung mãnh, ôm chặt lấy Mộc Tịch Bắc: " Bắc Bắc! Nàng sao không? Có sao không?"
Lợn rừng hung mãnh, răng nanh sắc nhọn thậm chí còn có nọc độc, lực đâm mạnh mẽ không biết đã đoạt đi bao nhiêu tính mạng con người.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy đau đớn kia giống như muốn rút đi sinh mệnh của mình, cầm chặt lấy tay Ân Cửu Dạ, nhưng vẫn cười nói:
" Chàng... Chàng... Xưa nay. Là một. Là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi, ta....Ta nếu như cứu... Cô... Mà không cứu chàng.... Chàng lại... Ghen tỵ."
Ân Cửu Dạ hoảng loạn che lại hai lỗ máu trên người Mộc Tịch Bắc, muốn làm cho nó không chảy máu nữa, thế nhưng máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra từ kẽ hở trên ngón tay hắn, trên khuôn mặt nam nhân là tái nhợt hiếm thấy.
" Ta không sao. " Mộc Tịch Bắc nhìn thấy dáng vẻ của nam nhân mà vô cùng đau lòng, nhẹ giọng an ủi.
Hai mắt Ân Cửu Dạ phủ kín một tầng hơi nước, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: " Đúng rồi, ta mang theo thuốc. Có thuốc. Bắc Bắc, nàng sẽ không sao đâu."
Ân Cửu Dạ bối rối từ trong tay áo lấy ra mấy cái bình ngọc, nhưng chỉ có một động tác đơn giản như vậy lại làm hắn run rẩy không ngừng, thậm chí mấy lần rút ra cái nút trên bình ngọc đều không rút ra được.
Mộc Tịch Bắc an tĩnh nhìn động tác của nam nhân, cẩn thận khắc họa dung nhan của hắn.
Ân Cửu Dạ bối rối rắc thuốc bột vào trên vết thương của Mộc Tịch Bắc, bởi vì hắn run rẩy mà có một ít bị đổ hết xuống đất.
Miệng vết thương dính đầy thuốc bột màu trắng, thế nhưng máu tươi vẫn không có dấu hiệu ngừng chảy.
Máu tươi và thuốc bột trên tay Ân Cửu Dạ thậm chí đã kết hợp với nhau thành huyết tương, thế nhưng trong hai lỗ thủng máu tươi vẫn chảy không ngừng.
" Sao lại thế này. Sao lại không cầm được. " Nhìn kiều nhan nhuốm máu trước mặt, nam nhân rơi xuống một giọt nước mắt, nhỏ xuống trên mặt nữ tử.
Mộc Tịch Bắc chậm rãi nâng lên tay nhỏ, muốn lau đi nước mắt cho nam tử, nhưng hai lỗ máu trên vai lại làm cho động tác của nàng bị trì trệ, Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng cầm lấy tay nhỏ của nàng dán vào trên mặt của mình, cũng nắm chặt lại nàng không chịu buông tay.
" Ân Cửu Dạ. Có lẽ....Hôm nay... Ta sẽ chết ở nơi này...nhưng mà... Ta không hề cảm thấy sợ hãi.... Ta thật may mắn.... Có thể gặp được chàng... Chàng... Chàng phải sống thật tốt. Ta..."
Miệng Mộc Tịch Bắc không khống chế được phun ra không ít máu tươi.
" Bắc Bắc... Bắc Bắc! " Ân Cửu Dạ huy động nội lực, muốn truyền chân khí cho Mộc Tịch Bắc.
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên nhẹ giọng nói:
" Ân Cửu Dạ, hôn ta một cái đi... Ta sợ kiếp sau sẽ không tìm thấy chàng."
Nữ tử trong lòng vẫn đang cười, thế nhưng nam tử lại nhịn không được chảy xuống hai hàng nước mắt.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa đạt tới sự thương tâm mà thôi.
" Không đâu... Nàng sẽ không sao đâu! " Ân Cửu Dạ vẫn cố chấp giúp Mộc Tịch Bắc lau máu trên vết thương, cho đến khi cả tay của hắn cũng bắt đầu nhỏ máu.
Ân Cửu Dạ xé rách tay áo của mình, không ngừng giúp nàng lau máu trên vết thương: " Nhất định có thể lau được. Nhất định có thể. "
Mộc Tịch Bắc thấy nam tử như vậy, đau lòng không thôi, tự nói, chết là một cách giải thoát, người còn sống mới thống khổ.
" Ân Cửu Dạ, đừng lau nữa. Vô dụng thôi. " Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng khuyên nhủ.
" Không đâu! " Ân Cửu Dạ gần như gào thét.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn hi vọng hắn có thể sống sót, đi xem ngọn núi mà hai người chưa từng xem qua, đi qua con đường mà hai người chưa từng đến, đi xem trời chiều trên viễn sơn, hoặc là, làm một chiếc thuyền lớn, đi ra ngoài biển khơi.
" Đường... Đường... Dài như vậy, một mình ta sẽ sợ hãi. Nhưng mà... Nếu như chàng. Nếu như chàng đi theo ta. Ta sẽ khổ sở... Ân Cửu Dạ... Ta muốn. Chàng phải sống.. Sống thật tốt. Giết sạch...Những.... "
Mộc Tịch Bắc chưa bao giờ có cảm giác sinh mệnh của mình đang trôi qua rõ rệt như vậy, đến cuối cùng, nàng thậm chí đã mất đi tri giác, chỉ cảm thấy nam tử trước mặt đã bắt đầu trở nên mơ hồ, bắt đầu chết lặng.
" Ta sẽ tìm được nàng, nàng chờ ta là được rồi, ta sẽ cùng đi với nàng, chúng ta cùng đi. " Ân Cửu Dạ lấy lại tinh thần, ôn nhu nhìn nữ tử trong ngực, cuối cùng cũng không thèm quản máu tươi đang chảy không ngừng nữa.
" Vậy. Vậy vạn nhất chàng không tìm được ta. Chẳng phải ta phải làm... Lão ni cô cả đời sao. " Mộc Tịch Bắc giúp hắn lau đi nước mắt, cười nói.
Lão thái phi ở một bên lệ rơi lã chã, ôm chặt người mình, không biết nói gì.
" Vậy nàng không cần chờ ta, đến khi ta tìm được nàng, nếu như nàng chưa gả, ta sẽ cưới nàng qua cửa, nếu như nàng gả cho người ta rồi, ta sẽ giết hắn rồi lại lấy nàng. "Ân Cửu Dạ chậm rãi nói.
Mộc Tịch Bắc chậm rãi cong lên khóe miệng, khẽ thở dài: " Vẫn bá đạo như vậy a..."
Ân Cửu Dạ cẩn thận hôn lên bờ môi anh đào của nữ tử, thưởng thức hương vị mặn chát còn có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Đúng lúc này, mấy con lợn rừng đã vây quanh mấy người, cách đó không xa còn nhảy đến một con hổ hung mãnh, tung người nhảy lên, nhào về phía hai người.
Nhưng hai người vẫn không nhúc nhích, giống như thế giới trong chớp mắt đều dừng lại tại khoảnh khắc này, trong mắt của bọn họ chỉ có lẫn nhau.
Một khắc ấy mặt trời dâng lên, màu đỏ rực phía chân trời giống hoa Mạn Đà La nở rộ trên đường hoàng tuyền, lát thành một biển hoa.
Quang mang chói mắt xẹt qua chân trời, mặt trời chiếu rọi muôn nơi, như đang tỏ rõ đêm tối đã qua, bình minh cuối cùng cũng đến!
Nam tử từ đầu đến cuối chỉ ôn nhu nhìn chăm chú nữ tử trong ngực, cho dù nàng đã nhắm hai mắt lại, tựa như tất cả mọi thứ xung quanh đối với hắn mà nói chẳng còn quan trọng nữa.
Cứ như vậy nhìn nàng, trông coi nàng, ở bên nàng đến vĩnh viễn.
Một khắc này, mọi người chỉ cảm thấy hắn đã hóa thành một tấm bia đá, cho dù gió tuyết đầy trời, cũng không có ai có thể lay chuyển hắn.
Ngay tại thời điểm mãnh hổ sắp lao vào trên người hai người, trên không trung đột nhiên bay ra một thanh kiếm, một chiêu đánh bay con hổ xuống đất.
Tiếng sáo thanh lương đột nhiên vang lên, khiến cho khu rừng tràn ngập sương mù hé ra một ánh rạng đông, tiếng sáo kia du dương mát lạnh, làm cho người ta tinh thần chấn động, trong nháy mắt giống như được rót vào lực lượng vô tận.
Mà mãnh thú vốn đang hung tàn cũng dần dần trở nên an tĩnh lại, cứ việc vẫn còn xao động bất an, thế nhưng lại không còn đả thương người nữa.
Tiếng sáo của ngự thú giả bắt đầu hỗn loạn mà rời rạc, làm người ta đau đầu muốn nứt, tâm phiền ý loạn, nhưng mà giờ phút này, tiếng sáo của hắn lại như cách mọi người rất rất xa, vững vàng bị tiếng sáo sau đó ngăn chặn.
Ngự thú giả sắc mặt run lên, bản lĩnh của hắn hắn biết, trong thiên hạ, thuật ngự thú có thể vượt qua hắn tuyệt đối không quá ba người, cho dù không có Mộc Tịch Hàm phá giải, hắn cũng sẽ toàn thắng Thánh nữ Đông Du, nhưng giờ phút này người đang thổi sáo là ai? Vậy mà có thể áp chế hắn đến tận mức này!
Ngự thú giả bỗng nhiên sinh ra một cảm giác không ổn, thu liễm cảm xúc, tập trung tinh lực, một lần nữa thổi một khúc, nhưng mà lần này, vô luận hắn cố gắng như thế nào, thì tiếng sáo của hắn đều giống như bị ngăn cách ở bên ngoài, căn bản không có cách nào ảnh hưởng đến đám người trong rừng.
Tiếng sáo thanh lãnh kia càng lúc càng lớn, từng chút từng chút xen kẽ trong tiếng sáo của ngự thú giả, giống như dòng nước vừa ôn nhu vừa thanh lãnh, dần dần, trong lúc vô tình đã vây lấy hắn, làm cho hắn như rơi vào đầm lầy, không cách nào bứt ra.
Trong lòng ngự thú giả dâng lên cảm giác sợ hãi, không còn giấu diếm một chút thực lực nào nữa, trong nháy mắt bộc lộ hết tất cả năng lực của mình, lại không biết, đây chính là tử kì của hắn đã đến.
Người thổi sáo rất nhanh đã cảm nhận được ngự thú giả hết thời, tiếng sáo du dương nháy mắt trở nên sắc bén hơn, ngự thú giả chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, hai tay cầm cây sáo thậm chí đã cầm không vững, trong nháy mắt, trời đất quay cuồng.
Tất cả mọi người cảnh giác ngóng nhìn biến hóa bốn phía, thở hồng hộc không dám vọng động.
Cả đàn mãnh thú dần dần trở nên an ổn, thiếu đi lệ khí lúc trước, bắt đầu trở nên uể oải, nếu không phải trên người còn lưu lại vết máu, thì chắc chắn sẽ không thể nào tưởng tượng được tình cảnh gian nan vừa rồi.
Ngự thú giả rốt cục không chịu được nữa, cả người lăn lộn trên đất, hai tay ôm đầu, điên cuồng gào thét: " Là ai? Rốt cuộc là ai? Ra đây đi!"
Một nữ tử váy trắng đứng trên ngọn cây, tay áo bồng bềnh, đón gió bay múa, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt.
" Hừ, chút tài mọn thôi, vậy mà làm hại bao nhiêu mạng người! " Trên mặt nữ tử mang theo nét bất mãn cùng phẫn nộ, nhưng không có một chút nào tổn hại hình tượng không dính khói lửa trần gian của nữ tử.
Những người vừa mới trải qua cửu tử nhất sinh nghe thấy ngự thú giả khàn cả giọng gào thét, chẳng những không đồng tình, mà trong mắt còn dâng lên lửa giận hừng hực, nếu không phải bởi vì người này, bọn hắn cũng sẽ không bị giết thê thảm như vậy.
Không ít người tự động chạy tới phương hướng có giọng nói của ngự thú giả truyền đến, cả đám cùng nhau quăng đao kiếm, ra sức chân đấm tay đá vào hắn, giống như chỉ có cách thức nguyên thủy nhất này mới có thể làm cho bọn họ xả ra cục tức trong lòng.
Chỉ chốc lát, ngự thú giả đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cộng thêm tiếng sáo không ngừng truyền vào trong đầu, từng chút từng chút rút khô tính mạng của hắn.
Không bao lâu, ngự thú giả đã bị đánh chết, trên người xanh đỏ giao thoa, trên mặt càng không còn chỗ nào hoàn hảo, thậm chí hai mắt cũng bị người ta móc ra, đủ để thấy người này đã làm người ta thống hận đến cỡ nào.
Được tiếng sáo của nữ tử áo trắng trấn an, đàn mãnh thú kết thành hàng từ từ thối lui vào trong rừng, dần dần biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
" Ca! " Một nam tử đi đến bên người Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nghe thấy thanh âm của hắn cũng không có một chút phản ứng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người nữ tử trong ngực.
Ân Cửu Sanh cũng rất đau lòng, ca ca của hắn hắn biết, nếu như Mộc Tịch Bắc thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ....
"Cửu Sanh, mau đưa bọn họ rời khỏi đây đi."
Nữ tử áo trắng đứng ở bên cạnh Ân Cửu Sanh.
" Đi theo ta, nhanh chút có lẽ tỷ ấy còn có thể cứu. "
Ân Cửu Sanh mang theo đám người đi đến một đường hầm mở ra trong núi, nếu như không có người biết, nhất định sẽ không tìm được nơi này.
Trong lòng Ân Cửu Dạ run lên, đúng rồi, có lẽ Bắc Bắc còn cứu được, lập tức đứng dậy, ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc, bước đi kiên nghị, nhanh chóng rời đi:
" Bắc Bắc, gắng chống đỡ."
Nữ tử áo trắng liếc nhìn Mộc Tịch Bắc, đi lên trước giúp Mộc Tịch Bắc bắt mạch, sau đó từ trong một cái bình sứ màu trắng lấy ra một viên đan dược, cho Mộc Tịch Bắc ăn vào, đồng thời an ủi Ân cửu Dạ:
" Đừng lo lắng, không sao đâu. "
Vân Khải vẫn đang chờ trước cửa động, mấy người Sơ Nhất cũng gặp được hắn, cùng nhau kéo đến nơi này, một đoàn người nhìn thấy đám người Ân Cửu Dạ đi tới, trong mắt đều toát lên vẻ mừng rỡ.
" Nhanh lên, rời khỏi Tây La, đến Nam Kiều. "
Vân Khải cũng thu hồi chanh chua của ngày xưa, trở nên cực kỳ nghiêm túc, đủ để thấy tình thế bây giờ vô cùng nguy hiểm.
Một đoàn người xuyên qua đường hầm, đi theo Vân Khải một đường tiến về phía trước, sau khi quẹo qua mấy khúc cua, cũng không biết bao lâu, đã trực tiếp đến một thành nhỏ vắng vẻ của Tây La.
Mà ở đây, đã sớm chuẩn bị sẵn mấy chiếc xe ngựa cùng khoái mã, còn có mấy tên đại phu.
Một đại phu muốn băng bó vết thương cho Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày, ôm Mộc Tịch Bắc lập tức lên xe, nhẹ nhàng cởi ra quần áo của nàng, máu đặc sền sệt cùng làn da nàng dính liền một chỗ, Ân Cửu Dạ vừa động nhẹ, đã làm Mộc Tịch Bắc mím chặt đôi môi, khẽ ưm một tiếng.
Bàn tay Ân Cửu Dạ hơi run run, trấn an nói: " Ngoan.
Ở trên đùi nam nhân, Mộc Tịch Bắc dần dần thả lỏng thân thể căng cứng, sau khi Ân Cửu Dạ kéo áo xuống, liền vội vàng rắc thuốc trị thương.
Hai lỗ máu chói mắt khiến hắn vạn phần đau lòng.
Mộc Tịch Bắc hơi chuyển tỉnh, không nghĩ tới mình vẫn còn sống, nhưng mà một khắc đó nàng rõ ràng đã cảm nhận được sinh mệnh đang trôi đi.
Nhẹ tay chạm lên phần bụng, nàng biết, hài tử vẫn còn đây, lúc trước thời điểm thay Ân Cửu Dạ chắn lợn rừng tập kích, nàng sợ thương tới hài tử, cho nên mới cố ý dùng lưng ngăn cản.
Ngẩng đầu một cái, cả người liền hòa tan trong một đôi mắt ôn nhu, gương mặt Mộc Tịch Bắc đỏ lên, trong xe ngựa tự dưng sinh ra mấy phần ái muội.
Nam tử hung hăng mút chặt đôi môi hơi khô cạn của nữ tử, mang theo tính phát tiết trừng phạt, cạy mở hàm răng nữ tử, đầu lưỡi linh hoạt lập tức trượt vào.
Cảm giác vui sướng khi mất mà được  lại tràn ngập trong lòng của hắn, rốt cuộc không nỡ buông ra nữ tử trong ngực.
Cái lưỡi nữ tử vội vàng né tránh, thế nhưng lại không tránh khỏi sự dây dưa của nam tử, chạm tới đầu lưỡi mềm mại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Cho đến khi Mộc Tịch Bắc sắp thở không nổi, Ân Cửu Dạ mới buông nàng ra, chỉ là khuôn mặt vẫn đen thui, làm Mộc Tịch Bắc không dám nói lời nào.
Nàng biết, nàng khiến hắn lo lắng, hắn nhất định tức giận.
Nhưng mà, nàng thực sự không thể trơ mắt nhìn hắn bị thương ngay trước mặt mình,
có lẽ khi bản thân rơi vào ái tình, thì bắt đầu trở nên không biết tự lượng sức mình.
Trong xe ngựa có quần áo sạch sẽ, sau khi Mộc Tịch Bắc mặc vào quần áo tử tế, miễn cưỡng đã có thể đi lại, vừa rồi trong mơ mơ màng màng, nàng mơ hồ nhận thức được nữ tử áo trắng đã cho nàng dùng dược hoàn, cũng không biết rốt cuộc là linh đan diệu dược gì, mà trong nháy mắt, đã khiến nàng cảm thấy linh hồn lập tức trở về.
" Ân Cửu Dạ, chàng đừng giận mà."
Nam nhân không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm nàng, nhìn thấy nàng bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại càng đè nén lửa giận.
Mộc Tịch Bắc có chút chột dạ, kéo cánh tay nam nhân nói: " Ân Cửu Dạ, chàng xem ta đều đã thành như vậy rồi, chàng còn không để ý tới ta, ta sẽ rất thương tâm."
Ân Cửu Dạ vẫn không để ý tới, Mộc Tịch Bắc đành phải nói tiếp: " Ân Cửu Dạ, ta làm như vậy đều là vì chàng, điều này chứng rõ ta rất yêu chàng, sau này chàng có thể an tâm rồi."
Hai mắt đen của Ân Cửu Dạ mơ hồ xuất hiện đốm lửa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nữ tử, lại không thể nào phát tiết lửa giận của mình.
Sao hắn lại không biết nàng là vì hắn, thế nhưng trong thiên hạ này, bất kể là ai, đều không quan trọng bằng nàng.
Mộc Tịch Bắc nhìn đốm lửa trong mắt hắn, lập tức co rúm lại, nhưng cũng biết nam nhân sẽ không tổn thương nàng.
" Ân Cửu Dạ! Nếu chàng không để ý đến ta, ta đi tìm người khác vậy! " Mộc Tịch Bắc vờ tức giận mở miệng.
" Nàng dám! " Ân Cửu Dạ gầm nhẹ, mang theo hơi thở nồng đậm nguy hiểm.
Mộc Tịch Bắc méo miệng, không nói tiếp nữa, lại lấy lòng cười cười với Ân Cửu Dạ.
Bởi vì còn rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên hai người không tiếp tục dính nhau lâu.
Ân Cửu Dạ dẫn đầu xuống xe, sau đó ôm Mộc Tịch Bắc xuống dưới.
Mộc Tịch Bắc đánh giá nữ tử bên cạnh Ân Cửu Sanh, một tà áo trắng vô cùng xuất trần, mang theo vẻ lạnh nhạt và điềm tĩnh không tranh quyền thế, nhưng lại có một loại uy nghiêm khó có thể diễn tả bằng lời.
Thì ra, nữ tử này ở tại tộc Thánh Vu của Vu sơn, xưa nay ẩn cư lánh đời, tộc nhân đông đảo, lại ít có phân tranh.
Không ai biết Vu sơn ở đâu, nơi đó cứ như một thế ngoại đào nguyên.
Có điều lúc Mộc Tịch Bắc nghiên cứu bí thuật của Đông Du đã từng nhìn thấy, ở trong một quyển《 Vu sử sách 》, đã từng nhìn thấy truyền ngôn về Thánh Vu tộc.
Nghe nói thời điểm vu thuật mới xuất hiện, thì đã có Thánh Vu tộc, bởi vì Thánh Vu tộc sử dụng vu thuật trị bệnh cứu người nên liền được mọi người phong cho chữ Thánh, bởi vì vu thuật của Thánh Vu tộc tụ tập không ít bách tính, cho nên có không ít người đều gia nhập bộ tộc Thánh Vu làm môn hạ.
Thánh Vu tộc vốn muốn truyền dạy cho nhiều đệ tử, để vu thuật có thể kéo dài, cũng để nhiều thế hệ có thể tạo phúc cho bách tính.
Nhưng ai biết, tất cả lại xảy ra biến hóa vào đời thứ sáu của Thánh Vu tộc, vào đời thứ sáu, Thánh Vu tộc xuất hiện một đệ tử có thiên phú cực cao, gọi là Húc Nhật, Húc Nhật học tập rất khắc khổ, làm người cũng rất thành khẩn, rất được người khác yêu thích, tộc trưởng đời thứ năm đem hết toàn bộ y bát truyền lại cho hắn.
Nhưng ai biết, đây mới là lúc kiếp nạn bắt đầu.
Về phần sau đó, có hai loại thuyết pháp, một loại nói trước đó Húc Nhật đều là ngụy trang, chỉ là đạo hạnh thật sự quá sâu, nên đã lừa gạt được tất cả mọi người, cho đến khi học xong tất cả vu thuật cao thâm, thì liền bắt đầu hại người, mưu lợi cho bản thân, thậm chí vọng tưởng có được thiên hạ, khiến thiên hạ sinh linh đồ thán, tạo ra đại kiếp này.
Mà một loại thuyết pháp khác thì lại nói, sau khi Húc Nhật có được quyền lực, thì dã tâm bắt đầu dần dần bành trướng, cho rằng thiên hạ không còn người nào có thể ngăn cản hắn, nên hắn liền bắt đầu làm điều ác ở khắp mọi nơi, chỉ để tìm niềm vui.
Mà bởi vì vu thuật quật khởi, pháp gia bị xuống dốc, nên bọn họ liền bắt đầu cùng nhau công khai lên án, thừa cơ  phát động chiến tranh với Thánh Vu tộc, cộng thêm Húc Nhật mơ tưởng hoàng quyền, nên Hoàng tộc cũng bắt đầu nhân cơ hội chèn ép Thánh Vu tộc.
Trong lúc nhất thời, đại chiến bùng nổ, sơn hà chấn động.
Cuối cùng, mười mấy đệ tử Thánh Vu tộc hợp lực quyết giết chết Húc Nhật, nhưng cũng vì vậy mà bị trọng thương, sau khi cùng Hoàng tộc nghị hòa, liền thoái ẩn Vu sơn.
Cho nên, có thể nói Thánh Vu tộc là Thuỷ tổ của vu thuật, vô luận là Đông Du hay là pháp thuật của ngự thú giả, đều được bắt nguồn từ Thánh Vu tộc.
Chỉ là không ngờ, Thánh Vu tộc biến mất nhiều năm, thế gian vẫn còn có người dùng nó hại người, thực sự rất khó để tưởng tượng, lúc trước Húc Nhật đang thịnh cùng Thánh Vu tộc, rốt cuộc đã có được lực lượng hủy thiên diệt địa đến cỡ nào, mà trận đại chiến đó, lại kinh thiên động địa ra sao.
Thì ra, từ sau khi Ân Cửu Sanh rơi xuống sườn núi, bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc gặp được nữ nhi của tộc trưởng đương nhiệm của Thánh Vu tộc, cũng chính là thiếu nữ áo trắng kia.
Thiếu nữ thấy thương thế hắn rất nặng, liền mang về Vu sơn, sau đó, hai người lâu ngày sinh tình.
Ân Cửu Dạ nói với đám sát thủ cùng các binh sĩ đã được rèn luyện một đoạn thời gian:
" Các ngươi đều đi đi, tự tìm địa phương ẩn thân, đừng ở đây lâu."
Sau khi những người kia rời đi, Ân Cửu Dạ liếc nhìn Hiên Viên Ngưng Trần đã bị cực lớn đả kích nói:
" Tốt nhất ngươi cũng không nên ở lại Tây La, nếu như để cho Ân Tiêu phát hiện ra dấu vết thì ngươi chỉ có một con đường chết thôi. "
Hiên Viên Ngưng Trần có chút động dung, nhẹ gật đầu, không nói gì.
Lúc này Ân Cửu Sanh nói với Ân Cửu Dạ: " Trước đó chúng ta đã gặp qua Mộc Chính Đức, ý tứ của ông ấy cũng là muốn huynh lập tức lên đường đến Nam Kiều, Vân Khải sẽ giúp huynh đăng cơ làm đế ở Nam Kiều."
Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng hỏi:
" Cha ta có khoẻ không?"
Ân Cửu Sanh cười ôn hòa với Mộc Tịch Bắc: " Hết thảy đều mạnh khỏe."
Nữ tử áo trắng mở miệng nói: " Cha ngươi chết là nhờ chúng ta giúp một tay, mới không có ai hoài nghi."
Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc: " Các ngươi đã sớm gặp ông sao?"
Nữ tử gật gật đầu, tiếp tục nói: " Trên núi ta đã sắp xếp cả rồi, cho dù Ân Tiêu phái người đến đó, cũng chỉ nghĩ mấy người các ngươi đã chết, chỉ là Ân Tiêu là người rất cảnh giác, sợ là sẽ không dấu được lâu, các ngươi nhất định phải nắm chắc thời gian, đến Nam Kiều đoạt lại đế vị Nam Kiều trước."
Mộc Tịch Bắc có chút lo lắng nói: " Nam Kiều vững như tấm thép, trong thời gian ngắn sợ là rất khó thành công."
Vân Khải liền nói: " Ta sẽ chứng minh Ân Cửu Dạ là nhi tử của Hiên Viên đế, mà năm đó Hiên Viên đế cũng từng lưu lại thánh chỉ, mười năm sau ngày ngài chết, nếu như tìm được con của ngài, thì lập tức phế truất Ân Tiêu, để cho Hoàng tộc Nam Kiều trở về với huyết mạch của Hiên Viên thị tộc!"
Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Hiên Viên đế khẳng định chắc chắn rằng con của ông sẽ không chết sao?
" Hiên Viên đế mai phục quân cờ trong triều, từ sau khi Ân Tiêu rời đi, đã bắt đầu hành động, chắc hẳn chỉ thiếu ngươi trở về kế thừa đế vị, cho bọn họ một lý do danh chính ngôn thuận thôi.  " Ngữ khí của Vân Khải thoáng chút lo lắng.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, cùng Ân Cửu Dạ lên xe ngựa, lần này bọn họ chạy thoát, Ân Tiêu nhất định sẽ thất bại!
Mộc Tịch Bắc nhớ tới Ân Tiêu, không khỏi cảm thấy bà ta có vài phần đáng thương, mà nhiều hơn hẳn là buồn cười.
Bà ta vẫn cho rằng mình trù tính trăm phương ngàn kế nhiều năm, từng chút nắm trong tay quyền thế, thậm chí nguyện vọng nhất thống thiên hạ cũng sắp được thực hiện, đáng tiếc, đến cuối cùng, lại phát hiện, mình vẫn chỉ đang nằm trong sự khống chế của Hiên Viên đế.
Mà càng trí mạng hơn là, sau khi Hiên Viên đế đẩy bà ta lên mây, lại lập tức đạp bà ta ngã xuống vực sâu.
Loại cảm giác này, chỉ sợ suốt đời Ân Tiêu đều khó mà tiếp nhận.
Ân Cửu Sanh đã dẫn theo một đám tuỳ tùng rời đi trước, nghe nói là Thánh Vu tộc xảy ra phản loạn, có người không cam lòng lánh đời, dự định bức tử tộc trưởng Thánh Vu tộc, cho nên Ân Cửu Sanh cùng đám người nhất định phải quay trở về.
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ một cỗ xe ngựa, Vân Khải cùng bọn người Sơ Nhị ở cỗ xe phía sau, lão thái phi cùng mấy tên thị vệ lưu lại một hộ nông gia ở Tây La, cũng không làm người chú ý.
Xe ngựa rất lớn, nhưng vì Ân Cửu Dạ sát khí quá nặng, với Mộc Tịch Bắc bị thương nặng nhất, nên không ai nguyện ý đi tìm xúi quẩy.
Xe ngựa đi trên một đường nhỏ không bằng phẳng, vô cùng xóc nảy, động vào vết thương làm Mộc Tịch Bắc đau đớn, Ân Cửu Dạ đau lòng không thôi, liền kéo Mộc Tịch Bắc qua, để cho nàng nằm nghiêng trên đùi mình, tận lực giảm lại xe ngựa xóc nảy.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc cong lên ý cười, cuối cùng ở trong ánh mắt nam nhân ngủ thiếp đi.
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, sắc trời đã tối, đoàn người đã tới một cái trấn nhỏ, bởi vì xe ngựa đi theo đường nhỏ yên lặng nhấp nhô, cho nên đoạn đường này cũng không gặp phải quá nhiều người, tiểu trấn này cũng không được phồn thịnh như đế đô, có điều cũng chính bởi vì vậy, mới càng an toàn.
Đoàn người tìm đến một tửu lâu trên trấn, với điều kiện của tửu lâu này thì đã coi như rất tốt, chỉ là đối với mấy người mà nói thật sự chỉ có thể miễn cưỡng được thông qua, cũng may không phải du ngoạn, mà là đào mệnh nên cũng không ai bắt bẻ.
" Chủ quán, bốn gian khách phòng, cho thêm ít rượu ngon thức ăn ngon. "
Sơ Nhất thanh toán tiền bạc, thái độ của tiểu nhị cũng rất là nhiệt tình.
Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc lên lầu, làm Mộc Tịch Bắc phải giấu mặt ở trước ngực Ân Cửu Dạ, không dám ngẩng đầu.
Ân Cửu Dạ sai người chuẩn bị nước ấm, tự mình tắm rửa trước, Mộc Tịch Bắc nhìn mà thấy thèm.
Ở trong rừng một ngày một đêm đã bẩn chết rồi, nhưng mà vết thương trên lưng mình thực sự quá nặng, hẳn là không được dính nước.
Ân Cửu Dạ tắm xong, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái không ít, nước từ tóc đen ướt sũng chảy xuống, nam nhân chỉ mặc độc một cái tiết khố màu đen, lồng ngực trần trụi tráng kiện, ở trước mặt Mộc Tịch Bắc lắc qua lắc lại.
Hai má Mộc Tịch Bắc hơi đỏ lên, lại không biết nên mở miệng với hắn như thế nào.
Ân Cửu Dạ đã sớm nhìn thấu chút tâm tư ấy của nàng, nhíu mày hỏi:
" Muốn tắm? "
Mộc Tịch Bắc tội nghiệp gật đầu, chỉ cảm thấy toàn thân thật khó chịu.
" Không được. "
Ân Cửu Dạ cầm vải bông tùy ý xoa xoa tóc, liền quăng vải bông đi, không thèm để ý tới.
Ân Cửu Dạ bới sẵn cơm, nhìn Mộc Tịch Bắc còn ngẩn người trên giường nói:
"Lại đây."
Mộc Tịch Bắc không tình nguyện đi qua ngồi, mặc dù bụng rất đói, nhưng nàng vẫn muốn tắm rửa hơn, trên người mình vừa là máu vừa là mồ hôi, còn ở trên người con hổ bị quăng tới quăng lui, tất cả đều là bùn đất.
Nam nhân nhìn thấy đầu Mộc Tịch Bắc cơ hồ sắp vùi vào trong bát cơm, một ngụm đồ ăn cũng không gắp, không khỏi hạ xuống khẩu khí:
" Ăn hết đi, ăn xong rồi tắm rửa."
Mộc Tịch Bắc lúc này mới nở nụ cười, lại không biết mình bị nam nhân cưng chiều mà càng lúc càng giống như trẻ con.
Ăn cơm xong, Ân Cửu Dạ giúp đỡ nữ tử điều chỉnh nước ấm, nhưng nước trong thùng lại cực ít, vốn dĩ nước sẽ đến bả vai, giờ lại bị Ân Cửu Dạ hạ thấp đến dưới ngực.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc chợt đỏ bừng, đang muốn đuổi Ân Cửu Dạ ra ngoài, đã thấy Ân Cửu Dạ mang vẻ mặt chế nhạo hỏi:
" Tắm hay không tắm? "
" Chàng ra ngoài đi."
" Một mình nàng ta không yên tâm."
" Chàng."
Mộc Tịch Bắc nói không ra lời, đỏ mặt, đưa lưng về phía Ân Cửu Dạ cởi bỏ quần áo, đi vào thùng gỗ.
Nam nhân nhìn hai lỗ máu dữ tợn trên lưng nữ tử, mắt sắc tối mấy phần.
Nước chỉ tới ngực Mộc Tịch Bắc, nam nhân mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ đó vô cùng sống động đáng yêu, không khỏi có ý định trêu đùa.
Bàn tay to du tẩu trên người nữ tử, cẩn thận giúp nàng thanh tẩy, chọc cho nàng run rẩy một trận.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người, ái muội không thôi.
Trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên hai đốm lửa, nhẹ nhàng hôn lên phần gáy nữ tử, thật cẩn thận tránh đi vết thương trên lưng.
Lông mi Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng run rẩy, cảm giác được bàn tay nam nhân càng ngày càng không thành thật không dám mở to mắt.
" Bắc Bắc, ba tháng rồi. " Ân Cửu Dạ khàn khàn cuống họng mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc tất nhiên biết ý tứ của nam nhân, bên tai lập tức nhuộm lên hai rặng hồng nhuận.
Không đợi Mộc Tịch Bắc nói chuyện, Ân Cửu Dạ đã trực tiếp vớt người từ trong nước ra, cầm khăn tắm trùm lên, sau đó cẩn thận đặt lên giường.
Mái tóc ướt sũng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho người ta không tự chủ mê say.
Nữ tử hai má ửng đỏ, một đôi mắt lộ ra hơi nước mê ly, phấn môi hơi cong lên, làm Ân Cửu Dạ thất thần.
Xoay người lên giường, nam tử một tay cầm lấy tay nữ tử đặt lên người mình, rước lấy một tiếng kinh hô của nữ tử.
" Bảo bối, hôm nay nàng ở trên."
Bàn tay của Ân Cửu Dạ rất nhanh đã du tẩu trên người nữ tử, da thịt bóng loáng giống như mỡ đông.
Hai má Mộc Tịch Bắc đỏ bừng tựa như có thể chảy ra nước, hai chữ bảo bối càng làm cho nàng ngay cả dũng khí nhìn hắn đều không có, nàng biết hắn cố kỵ thương thế của nàng cho nên để nàng ở trên, thế nhưng điều này không có nghĩa là nàng liền có thể thản nhiên tiếp nhận.
Cảm nhận được mềm mại chạm vào trước ngực mình, nam nhân một tay vòng lấy eo nữ tử, một tay chế trụ cổ nữ tử, hôn lên đôi môi của nàng.
Hơi thở nữ tử dần dần tăng thêm, bàn tay to của nam nhân càng không thành thật trượt xuống mông nàng, hướng giữa chân của nàng tìm kiếm.
Mộc Tịch Bắc cụp mắt, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nam tử dưới thân, chỉ cảm thấy có cái gì chạm nàng sinh đau, Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng cắn chỗ đáng yêu của nữ tử, chọc cho nàng một trận run rẩy, cả người đều ngồi phịch ở trên người nam nhân.
Ngón tay nam nhân chạm tới nơi ướt át của nữ tử, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng, tách ra hai chân nữ tử, động thân mà vào.
" Hưm... "
Mộc Tịch Bắc không khống chế được phát ra một tiếng thở nhẹ, lại càng khơi dậy thú tính của nam nhân.
" Bảo bối, động đi. " Ân Cửu Dạ trêu chọc mở miệng, dù sao hắn ở phía dưới rất không tiện.
Mộc Tịch Bắc chỉ đỏ bừng mặt, nào dám động.
Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy khó chịu muốn chết, vừa vặn nữ tử bên trên lại giật mình không hay.
" Bắc Bắc, ngoan. " Ân Cửu Dạ hướng dẫn từng bước.
Mộc Tịch Bắc hơi ngước mắt nhìn về phía nam tử dưới thân, nhưng vẫn rất mau tránh né ánh mắt hắn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ân Cửu Dạ bất đắc dĩ, xoay người đặt nghiêng Mộc Tịch Bắc lên giường, vẫn tự mình áp dụng quyền chủ động.
" Thật thẹn thùng. " Ân Cửu Dạ phun ra nhiệt khí, nhìn nữ tử rũ mắt nhịn không được hóa thân thành sói.
Mộc Tịch Bắc mắt phượng trừng lên, Ân Cửu Dạ lại hôn lên xương quai xanh nàng:
" Không chuyên tâm?"
Mộc Tịch Bắc đang muốn nói chuyện, ai ngờ nam nhân lại đột nhiên tăng nhanh tốc độ, lời vừa tới miệng lại không khống chế được biến thành tiếng rên rỉ:
" A a..."
Ân Cửu Dạ giảo hoạt cười một tiếng, Mộc Tịch Bắc lại cắn chặt môi, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa.
"Bắc Bắc, nói nàng yêu ta."  Ân Cửu Dạ mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc không dám nói lời nào, nhưng nam nhân lại không buông tha, Mộc Tịch Bắc đành phải ẩn nhẫn nói:
"  Yêu. "
" Nói nàng yêu ta. "
" Ta... Á... Yêu chàng."
" Nàng yêu ai? "
Mộc Tịch Bắc mang theo tiếng khóc nức nở, nhắm chặt hai mắt:
" Ân Cửu Dạ..  Ta yêu chàng."
Nửa ngày, nam nhân mới rời khỏi thân thể nữ tử, có lẽ bởi vì Mộc Tịch Bắc đang có bầu, cho nên chỉ được một lần chuyện phòng the.
Mộc Tịch Bắc nhìn ánh mắt lửa nóng của hắn, âu sầu trong lòng, không nói một lời.
Ân Cửu Dạ hôn lên vết thương trên đầu vai nữ tử, cẩn thận ôm nàng vào trong ngực.
Mộc Tịch Bắc cảm nhận được lửa nóng dưới thân hắn vẫn y nguyên, không khỏi giật mình:
"  Bắc Bắc, giúp ta. "
Mộc Tịch Bắc không nhúc nhích, nam nhân lại lật nàng qua, đối mặt với hắn nhịn không được nói:
" Cầm thú! "
Ân Cửu Dạ đáng thương nhìn nàng, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy hắn ẩn nhẫn đến đổ mồ hôi, bỗng nhiên liền mềm lòng, Ân Cửu Dạ kéo lấy bàn tay nhỏ của nàng xoa lên cứng rắn của hắn, Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, dùng tay giúp hắn giải quyết hai lần.
Có lẽ bởi vì đoạn đường này ngủ quá nhiều, nên Mộc Tịch Bắc cũng không thấy buồn ngủ, vùi vào trong ngực nam nhân, thỏa mãn trước nay chưa từng có.
" Ân Cửu Dạ, nếu như cha thật sự nhất thống thiên hạ, chúng ta đi đâu đây?" Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đặt câu hỏi.
" Nàng nói đi đâu liền đi chỗ đó."
" Ngẫm lại thật tốt đẹp. "
Hôm sau trời vừa sáng, đoàn người tiếp tục lên đường, bởi vì đi là đường nhỏ vắng vẻ, cho nên lộ trình tương đối gần, đến ngày thứ tư, mấy người cũng đã xuất hiện tại cảnh nội Nam Kiều.
Vân Khải trực tiếp mang theo mấy người vào ở trong nhà Tể tướng.
Mà giờ khắc này, Ân Tiêu vẫn đang ở trong đế đô Tây La.
" Có tin tức gì? "
" Đám người Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc đã chết, ngự thú giả cũng bởi vì tổn hại quá nhiều, mà đã trọng thương bỏ mình."
Ân Tiêu gật gật đầu, vung tay cho người xuống dưới, nói với bà cốt bên cạnh: " Ngươi xem thử, bọn họ đã chết hết chưa, trên đường ai gia xưng đế còn có ai là trở ngại? "
Bà cốt lĩnh mệnh, lấy ra món đồ xem bói, trong phòng đốt huân hương, trải ra một tấm da hổ, ngồi trên mặt đất, lấy ra mấy cái ngà voi sừng trâu, liền bắt đầu xem bói.
Bà cốt có một loại bản lĩnh, có thể nhìn thấy quá khứ cùng tương lai của con người, chỉ khác biệt chính là nhìn thấy quá khứ đều là sự thật chuẩn xác, nhưng nhìn thấy tương lai lại chỉ là một phương hướng mơ hồ.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bà cốt rốt cục đứng lên chậm rãi nói: " Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc cũng chưa chết. "
" Chưa chết? "
" Đúng vậy, trên núi hết thảy chỉ là người khác tạo ra cảnh tượng giả." Bà cốt mở miệng nói.
Trong mắt Ân Tiêu lóe lên một tia tĩnh mịch: " Lần này sử dụng thời gian hình như lâu hơn dĩ vãng."
" Vâng, lần này nô tỳ phân biệt nhìn Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc còn có tương lai của nương nương, cho nên dùng thời gian hơi lâu. " Bà cốt cung kính nói.
Ân Tiêu vui mừng: " Vậy ngươi nhìn thấy gì rồi?"
" Nương nương tất nhiên thiên thu vạn đại, nhất thống giang sơn. " Bà cốt quỳ trên mặt đất dâng phúc cho Ân Tiêu.
" Tốt! Rất tốt! Lập tức phái người đi truy sát Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc! " Ân Tiêu phân phó nói.
Bà cốt lại lắc đầu nói: " Không cần, nương nương chỉ cần nhanh chóng chiếm lĩnh Tây La, thiên hạ đại thế liền không thể nghịch chuyển. "
Ân Tiêu nghe xong, không có phản bác, trong mắt bà cốt lại hiện lên một đạo tinh quang.
" Chỉ là có một câu, nô tỳ không biết có nên nói hay không. "
" Nói! "
" Nương nương ở trên con đường này rất có thể sẽ có khó khăn trắc trở, thậm chí cần Phượng Hoàng Niết Bàn." Bà cốt mở miệng nói.
Ân Tiêu nao nao, Phượng Hoàng Niết Bàn đó không phải là sau khi chết trùng sinh sao?
" Nương nương là nữ tử, nữ tử là Phượng Hoàng, muốn Phượng Vũ Cửu Thiên, tự nhiên là cần Niết Bàn trùng sinh, cũng chỉ có như thế, thành tựu của nương nương mới không ai có thể sánh bằng."
Ân Tiêu bị cách nói của bà cốt thuyết phục, chỉ là hình như lại quên mất một việc, nếu như bà ta thật sự có thể làm đế, như vậy thì không nên là Phượng Hoàng, mà nên là rồng, nếu là rồng, sao lại cần Niết Bàn trùng sinh, đó chẳng phải là trò cười?
" Ngày mai, lợi dụng thân phận mẹ đẻ Ân Cửu Dạ, trưởng công chúa tiền triều chiếm lĩnh hoàng cung Tây La." Ân Tiêu nhàn nhạt mở miệng.
" Vâng."
Ngày kế tiếp, Ân Tiêu một thân váy dài đỏ chót, phía trên thêu Kim Long cuồng vũ, trên đầu đội trâm rồng, dưới sự bao vây của mọi người đi vào đại diện hoàng cung Tây La.
" Sao bà ta lại ở đây?"
"Chẳng lẽ bà ta muốn làm Hoàng đế?"
" Đây quả thực là quá hoang đường. "
Rất nhiều đại thần lên tiếng nghị luận, mặc dù Ân Tiêu thuyết phục được không ít người, thế nhưng dù sao vẫn có rất nhiều người không nguyện ý ủng hộ một nữ nhân làm đế.
" Bản cung là mẹ đẻ của tân hoàng, lại là tiền triều công chúa, bây giờ Tây La vô chủ, ai gia đến đây làm đại diện quốc sự, không biết chư vị ái khanh có gì bất mãn không? "
Ân Tiêu nhàn nhạt mở miệng, mang theo một loại khí thế uy vũ khi quân lâm thiên hạ.
" Ngươi là nữ tử, sao có thể chấp chưởng triều chính chứ. "
" Đúng đó, Tây La ta sao lại vô chủ được? "
Ân Tiêu nói: " Mộc Chính Đức cùng Ân Cửu Dạ lần lượt băng hà, chẳng lẽ còn không phải vô chủ? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.