Edit: Khuynh Vũ
Ban đêm, gió lạnh gào thét, tựa như có thể quật gãy thân cây, ánh nến trong Viễn Sơn tự cũng bị gió thổi lúc sáng lúc tối, mang theo một loại quỷ dị nhàn nhạt.
Trong chùa tản ra một mùi thơm nhàn nhạt, là đàn hương mà phật tự quen dùng, cùng với tiếng gõ mõ không nhanh không chậm, thực làm cho người ta có cảm giác an yên.
Nhìn những tăng nhân áo vải chạy tới chạy lui, gánh nước, nấu cơm, giặt quần áo, bỗng chốc khiến cho người ta cảm thấy thật ra mọi chuyện trên đời căn bản cũng không phức tạp đến vậy.
Gió lạnh thổi qua làm người rét run, mùa thu cuối cùng cũng mang đến một cái lạnh thấu xương mà nó nên có, vào buổi sáng và tối đặc biệt rõ ràng, Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt xiêm y, đóng chặt cửa sổ, suy nghĩ trong lòng vẫn còn chút phức tạp.
Sự tình đến đột nhiên như thế, khiến cho người ta trở tay không kịp, chỉ có thể gắng gượng đối phó mà thôi.
Lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất nhớ người nam nhân thủy chung không rời kia, ngẫm lại nếu như không phải lúc trước hắn lần lượt dùng sinh tử ép buộc, hết lần này tới lần khác không để ý hậu quả, thì dựa theo tính tình của mình, có lẽ hai người sớm đã đường ai nấy đi, làm sao còn có ngọt ngào như ngày hôm nay.
Tính tình của nàng chính là như thế, nhiều khi bỏ lỡ rồi thì liền bỏ qua luôn, cho dù biết rõ có thể vãn hồi, nhưng vẫn không chịu quay đầu mà cứ đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ran-ret-thu-nu/1470307/chuong-239-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.