Chương trước
Chương sau
Lý ma ma do dự chỉ chốc lát, nhìn Mộc Tịch Bắc bình tĩnh tự nhiên chỉ cảm thấy tê cả da đầu, bà cũng không phải người ngu xuẩn, ở trong phủ này cũng đã ngây người mấy chục năm, lần đầu tiên lại phát hiện nhìn không thấu một người như thế.
Ở trong phủ, ngoại trừ nhà Đại phu nhân bà có chút đoán không ra, còn lại mấy phòng với lão phu nhân bà đều có thể nắm được tâm tư bọn họ mấy phần, duy chỉ có nữ tử trước mặt này, là luôn khiến bà không hiểu sinh ra mấy phần lạnh lẽo.
Ngay thời khắc bà đang do dự, lão phu nhân lại một tay cầm lấy chén trà trong tay ném mạnh xuống đất: " Còn không mau đi! Lề mề cái gì nữa!"
Lý ma ma thu lại tâm tư phức tạp, khom người rời đi.
Lão phu nhân dường như còn ngại không đủ, lại nói với một nha hoàn bên người: " Xuân Đào, ngươi đi gọi tất cả mọi người trong phủ tới đây cho ta! Ta muốn tất cả mọi người thấy rõ cái đồ không biết kiểm điểm, đã làm những việc ám muội không thể lộ ra ngoài này!"
Mộc Tịch Bắc cười nhạt không nói, nhưng trong lòng thì đã dâng lên sát ý với loại người được một tấc lại muốn tiến một thước này.
Lão phu nhân muốn nhìn thấy bộ dạng Mộc Tịch Bắc kinh hoảng, đáng tiếc, Mộc Tịch Bắc hiển nhiên làm bà thất vọng rồi.
Lão phu nhân thấy Mộc Tịch Bắc vẫn ổn trọng như núi, trong lòng không khỏi càng tức giận hơn, tiện nhân này, vì sao đến loại thời điểm này rồi mà vẫn bình tĩnh như thế! Bà nhất định phải xé toang mặt của nàng ta, muốn nàng ta biết ở trong phủ này rốt cuộc ai mới là thiên hạ!
Mộc Tịch Bắc ma sát xâu mã não trong tay, hạt châu mã não đỏ tươi bức người, bên trong thanh nhuận chiết xạ hồng quang có chút quỷ dị, ở trong giản phòng hơi âm u này lộ ra một chút quỷ dị.
Cũng không lâu lắm, người trong phủ liền tề tụ đông đủ, nhà đại phòng thì chỉ lo lắng đánh giá hoàn cảnh một phen, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong con ngươi mang theo một tia lo lắng.
Lão gia nhị phòng nhìn thấy chén trà bị bể nát trên mặt đất, rõ ràng cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm.
" Mẫu thân, xảy ra chuyện gì vậy, sao lại nổi giận đến mức này, còn vội vội vàng vàng gọi chúng ta đến đây. " Mộc Thanh Sơn nhị phòng dẫn đầu mở miệng nói.
Mà phu nhân nhị phòng từ sau lần bị Ân Cửu Dạ cho người treo ở trên cây mấy ngày, thân thể vẫn luôn không tốt, cả người thoạt nhìn rất suy nhược, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong con ngươi tràn đầy sợ hãi, Mộc Tịch Bắc lại không khó để nhìn thấy sâu trong đáy mắt bà ta có một tia hận ý.
Lại nhìn dáng vẻ khúm núm của tam phòng, dường như sinh non lúc loạn luân khiến cho thân thể của bà ta bị tổn thương nặng nề, cả người cũng không có một tia huyết sắc, lại thêm chuyện bà và mẫu thân lão gia tam phòng cùng với một tiểu bối làm loạn, có thể nói là mấy ngày nay lão gia tam phòng luôn tránh mặt bà không gặp, chán ghét tới cực điểm.
Hai người ngày thường giỏi nhất tranh giành tình nhân, biết ăn nói giờ phút này lại mặt ủ mày chau, không có tinh thần.
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: " Hừ! Còn không phải đồ tiện nhân không biết xấu hổ này làm chuyện tốt sao!"
Mấy người đều ngồi xuống, Mộc Thanh Sơn vẻ mặt tĩnh mịch nhìn thoáng qua Mộc Tịch Bắc, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện Mộc Chính Đức làm trên triều đình gần đây.
Cả nhà Nam Yến Vương xem như bị Hoàng đế bắt được nhược điểm, liên tục bị trọng thương, dù sao mưu phản cũng không phải một tội danh nhỏ.
Mà hai đảng Mộc Chính Đức và Thái tử có thể nào ngồi nhìn Hoàng đế độc chiếm thế lực Nam Yến Vương? Cho nên, mấy ngày gần đây, trên tay Mộc Chính Đức nắm rất nhiều quan giai cực cao trong tay.
Mộc Thanh Sơn biết, mình đã ở vị trí tam phẩm này hơn mười năm, nếu như không bắt được cơ hội này, căn bản sẽ không có khả năng lên chức nữa.
Mà nay Mộc Chính Đức ở trên triều có thể nói là một tay che trời, vì thế mấy ngày này hắn luôn cực độ lấy lòng Mộc Chính Đức, nhưng Mộc Chính Đức thật sự là cáo già, một mặt thì miệng đầy nhân nghĩa giảng giải đạo đức với hắn, một mặt thì lại giảng đạo làm quan, cuối cùng vẫn đưa vị trí hắn để mắt tới chắp tay cho người khác.
Trước đó những đồng liêu nịnh bợ lấy lòng hắn, có thể nói là nhất thời xem hết trò cười.
Kỳ thật, nếu bằng vào thực lực những năm này của hắn, thăng đến Nhị phẩm cũng không phải không có khả năng, chỉ là người người đều cảm thấy Mộc Chính Đức và hắn là huynh đệ, Mộc Chính Đức còn không có ý tứ đề bạt hắn, thì ai lại dám hướng hắn duỗi ra cành ô liu.
Cho nên nói một cách khác, Mộc Chính Đức không chỉ không trở thành trợ lực của hắn, ngược lại còn làm liên lụy hắn, thậm chí là chướng ngại vật, điều này khiến khoảng thời gian hắn một mực khúm núm mà tức không nhẹ.
Cho nên, giờ phút này thấy Mộc Tịch Bắc, tự nhiên cũng sinh ra tâm tư phẫn hận.
" Vĩnh Dạ quận chúa làm gì mà mẫu thân tức giận vậy? Mẫu thân cũng đừng tức giận mới tốt, không tới mấy ngày nữa Vĩnh Dạ quận chúa đã xuất giá rồi, hai bà cháu cũng đừng sinh hiềm khích mới tốt! " Ánh mắt Mộc Thanh Sơn có chút đen tối không rõ, mở miệng khuyên nhủ lão phu nhân.
Lão phu nhân hai mắt sững sờ, lỗ mũi khẽ nhếch: " Bà cháu cái gì? Ta cũng không có tôn nữ không biết xấu hổ như vậy!"
Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng, tiếp tục nói: " Mẫu thân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Lão phu nhân còn chưa kịp mở miệng, ở cửa lại vang lên một thanh âm: " Thái tử điện hạ đến!"
Khóe mắt lão phu nhân nhịn không được giật giật, trong lòng bất mãn, gần đây, Thái tử ra ra vào vào Mộc phủ như là viện nhà mình, nhưng lại không mang đến cho mấy đứa con trai của mình một tí chỗ tốt nào, khắp nơi chỉ biết giữ gìn con ranh trước mặt, hôm nay hắn tới cũng tốt, bà ngược lại muốn xem xem, đợi đến khi Thái tử biết Mộc Tịch Bắc sớm đã không phải tấm thân xử nữ, còn có thể cưới nó vào phủ không!
Nhị phòng rõ ràng run rẩy một chút, co rúm lại không thôi.
Ân Cửu Dạ một thân hắc ám đi đến, cự mãng giương nanh múa vuốt trên người dường như đang muốn bay ra. Hai mắt hẹp dài lộ ra lệ khí tùy tiện cùng lệ khí không che giấu chút nào.
Lão phu nhân đứng không vững, được Mộc Thanh Sơn vịn mới xem như miễn cưỡng đứng vững, sau đó một đoàn người đứng dậy quỳ xuống vấn an Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nhàn nhạt mở miệng:" Đứng lên đi."
Sau khi đoàn người đứng dậy, liền thấy Ân Cửu Dạ rất không khiêm nhượng trực tiếp ngồi xuống vị trí thượng thủ, cứ như vậy, lão phu nhân nào còn dám ngồi ở phía trên.
Sắc mặt Mộc Thanh Sơn cũng hơi trầm xuống, tâm tư phức tạp, hiện tại trong lúc nhất thời hắn cũng không sờ rõ thế cục, dựa theo lẽ thường mà nói, hiện tại Thái tử cũng được coi là một nhân vật hết sức quan trọng ở Tây La, đợi đến khi Hoàng đế chết đi, đăng cơ làm đế là không thể nghi ngờ.
Nhưng trước mắt triều đình Tây La rõ ràng là của hai đảng Mộc Chính Đức và Thái tử, theo lý thuyết hẳn là đối thủ một mất một còn, thế nhưng Ân Cửu Dạ lại sủng ái Mộc Tịch Bắc như thế, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
" Hôm nay bản điện hạ tới đây cũng không có chuyện gì khác, chỉ là nghĩ đến trước đó bản điện hạ chứng kiến, đồ trang sức châu báu của Vĩnh Dạ đều đã giao cho lão phu nhân chưởng quản, cho nên hôm nay muốn mời lão phu nhân ở ngay trước mặt mọi người cho kiểm kê lại một chút. " Khóe miệng Ân Cửu Dạ nhếch lên một nụ cười tà, dễ dàng mê choáng mắt người.
Lão phu nhân nghĩ đến đây, trong mắt lóe lên một tia âm tàn, đồ đã vào trong tay bà, lại còn muốn lấy về?
Lão phu nhân bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, gạt nước mắt, dường như cực kì bi thương: "Khẩn cầu Thái tử điện hạ thứ tội. Mộc phủ ta thật sự không thể gả nữ nhi bất tài này cho Thái tử làm phi được!"
Bầu không khí quanh thân Ân Cửu Dạ trong nháy mắt liền ngưng đọng, cả gian phòng rất nhanh đã tràn ngập khí tức âm lãnh, đôi mắt kia của Ân Cửu Dạ tựa như chim ưng nhìn chằm chằm lão phu nhân.
Sợ là lão phu nhân nhất định không biết, Ân Cửu Dạ đời này hận nhất chính là có người ngăn cản hắn và Bắc Bắc ở bên nhau.
Lão phu nhân co rúm lại một chút, nhưng ngẫm lại số châu báu ngọc ngà đẹp đẽ kia, cũng đủ để mấy đời bà hưởng hết vinh hoa, vì thế liền cắn răng nhịn xuống.
Ân Cửu Dạ ngước mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, ánh mắt mãnh liệt, Mộc Tịch Bắc hơi đỏ mặt, nhịn không được nhớ tới kích tình hôm đó, ánh mắt có chút mê ly.
Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc phản ứng như thế, hơi thở âm lãnh trên người tán đi một chút, Mộc Tịch Bắc hơi cúi mắt, ngón tay trắng thuần chỉ vào cái cổ tuyết trắng của mình.
Ánh mắt Ân Cửu Dạ rơi vào dấu phấn hồng trên cổ, hơi sững sờ, lập tức hiểu rõ, liền biết lão phu nhân muốn nói chuyện gì?
" Thái tử điện hạ, cho dù hôm nay bị tội danh kháng chỉ, thần phụ cũng không thể gả tiểu tạp chủng này đến phủ thái tử được, nếu không sau này thái tử điện hạ phát hiện ra, thì hơn trăm cái đầu trên dưới Mộc phủ ta cũng không đủ để chặt. " Lão phu nhân thần sắc bi thương, lại làm ra một dáng vẻ kinh thiên địa nghĩa.
Thời điểm lão phu nhân nói ra mấy chữ tiểu tạp chủng, ánh mắt Ân Cửu Dạ rõ ràng trở nên hung ác nham hiểm, phảng phất như muốn lập tức lăng trì lão phu nhân.
Trong mắt phu nhân nhị phòng cùng tam phòng đều tràn ngập vẻ tò mò, thậm chí còn toát ra mười phần vui vẻ khó có thể che dấu, Mộc Tịch Bắc nhất định có nhược điểm gì đó rơi vào trong tay lão phu nhân, nếu không lão phu nhân cũng không dám ở trước mặt Thái tử xuất khẩu cuồng ngôn đâu.
Vì thế, trong lòng hai người đều có chút chờ mong, dù sao từ khi Mộc Tịch Bắc tới đây, ở trong phủ chưa từng có chuyện tốt, hơn nữa mình gặp chuyện ít nhiều đều có liên quan không thể chia cắt với Mộc Tịch Bắc.
" Ồ? Vậy bà thử nói xem đây là vì sao?" Ân Cửu Dạ ngữ điệu âm trầm, làm cho người ta cảm thấy vạn phần quỷ dị.
Lão phu nhân nuốt nước bọt nói: " Bởi vì tiểu tạp chủng này đã thất trinh! Vậy mà trước ngày đại hôn cùng người lêu lổng, thần phụ thật sự là không có mặt mũi đối mặt với thái tử điện hạ, cho nên chỉ có thể cả gan xin Thái tử điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tấu xin bệ hạ chọn người khác làm Thái Tử Phi, vì việc này chính là tội của Mộc phủ ta, cho nên thần phụ nguyện ý đem nữ nhi chưa lập gia đình trong phủ hứa gả cho Thái tử điện hạ."
" Ha ha... " Ân Cửu Dạ bỗng nhiên nở nụ cười.
Một tiếng cười nhẹ này tựa như U Minh, khiến cho người ta mò không ra thái độ của hắn.
" Xác thực như thế, thần phụ đang định tìm người nghiệm thân cho nó, vô luận ra sao thần phụ cũng không thể cho một nữ tử không thanh không bạch như vậy gả vào phủ Thái tử, gây thêm phiền nhiễu cho Thái tử được." Mỗi lần Lão phu nhân mở miệng, hai cái răng cửa bị thiếu đều sẽ lộ ra một khe hở.
Khiến mỗi lần Mộc Tịch Bắc nhìn thấy, liền nhịn không được suy đoán, có phải khi bà ta mở miệng, thì gió sẽ liên tục luồn vào trong miệng không.
Ân Cửu Dạ nghe vậy lại mở miệng: " Lêu lổng? Nếu như bản Thái tử nhớ không nhầm, trước đó không lâu, có chính mắt nhìn thấy lão phu nhân, tam phòng phu nhân cùng một nam tử trẻ tuổi, áo rách quần manh quấn quýt lấy nhau, bây giờ nói tới người khác lại lí lẽ hùng hồn như vậy? Nếu Lão phu nhân đã có thể làm ra chuyện như thế, lời nói ra sao có thể khiến bản Thái tử tin tưởng đây?"
Lão phu nhân bị đề cập đến chuyện xảy ra trước đó, sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc đỏ, người trong phòng cũng đều giữ im lặng, chuyện này bọn họ cũng bị không ít người cười nhạo, chỉ vào bọn họ chế giễu trong nhà lại có một phu nhân cùng lão thái thái dâm đãng như vậy.
" Thần phụ... Thần phụ chẳng qua bị người hãm hại thôi, thần phụ bây giờ đã cao tuổi rồi, bị người làm đầu đề câu chuyện ngược lại cũng không sao, chỉ là tuyệt đối không dám phá hỏng thanh danh của thái tử điện hạ." Lão phu nhân cắn răng nghiến lợi mở miệng, cái tên Thái tử đáng chết này rốt cuộc là từ đâu ra, nếu không phải hắn đến quấy rối, chắc hẳn lúc này bà đã thành công sửa trị cái tiểu tiện nhân này rồi.
" Lão phu nhân tuổi đã cao, còn có thể suy nghĩ vì bản điện hạ như vậy, bản điện hạ thật sự là cảm kích không thôi, nhất định sẽ sâu sắc thương cảm với dụng tâm lương khổ của lão phu nhân. " Giọng nói của Ân Cửu Dạ lộ ra một chút quỷ dị, tự dưng làm người ta toát ra mồ hôi lạnh.
" Thần phụ không cầu Thái tử điện hạ cảm kích, chỉ là không hi vọng ngày sau xảy ra rủi ro liên luỵ Mộc phủ thôi, thần phụ bây giờ tuổi đã cao, đã sớm coi nhẹ sinh tử hồng trần, nhưng nghĩ đến con cháu trong nhà, bảo dưỡng tuổi thọ thôi. " Lão phu nhân tự mình mở miệng.
Nhị phòng và tam phòng chung quy là không kìm nén được tính tình tịch mịch, cừu hận với Mộc Tịch Bắc vẫn dằn sâu xuống đáy lòng, nay có một cơ hội tốt thế này, sao có thể cam tâm buông xuống.
" Mẫu thân, việc này vẫn không nên võ đoán mới tốt, có lẽ là có hiểu lầm gì đó, không bằng mời một ma ma nghiệm thân đến đây, kiểm tra là biết thôi. " Nhị phòng dẫn đầu mở miệng, nhưng không còn sắc bén và chanh chua như trước.
Tam phòng thì phản đối nói: " Cái này không được đâu, nếu như truyền ra ngoài, đối với thanh danh của nữ nhi gia có ảnh hưởng cực lớn, kể từ đó, chẳng phải sẽ phá hỏng tiền đồ của Vĩnh Dạ quận chúa. "
" Ta tin Vĩnh Dạ quận chúa trong sạch, chỉ cần chứng minh quận chúa là thân trong sạch, đã đủ để khiến cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, lão phu nhân cũng sẽ tự động trả lại cho quận chúa một công đạo. " Nhị phòng mở miệng nói.
Nhị phòng cùng tam phòng kẻ xướng người hoạ, chỉ là so sánh với trước kia, thì thông minh lên không ít, cũng không dám tùy tiện như trước nữa.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một nụ cười lạnh, những người này, cũng không phải là nhớ ăn không nhớ đánh, không nhớ kỹ đánh chỉ bởi vì còn chưa đủ đau thôi!
Ân Cửu Dạ quyết định chấm dứt trận ồn ào này: " Lão phu nhân, bà nói Vĩnh Dạ quận chúa cùng người lêu lổng, vậy bà là bắt gian tại giường hay là chứng cứ vô cùng xác thực? Phải biết rằng, nghiệm thân chính là việc không thể tùy tiện làm, nếu không sau này Vĩnh Dạ làm Thái Tử Phi, đây sẽ trở thành vết nhơ mà nàng không thể xóa nhòa, thế nào, lão phu nhân ngài đảm đương nổi không!"
Ngữ khí Ân Cửu Dạ dần dần trở nên nghiêm khắc, lão phu nhân vì bị áp bách, lau lau mồ hôi trên trán nói: " Thái tử điện hạ, sao lão nô lại không có chứng cứ, cho dù không nghiệm thân, thì ngài chỉ cần nhìn dấu hôn ở trên cổ Mộc Tịch Bắc một cái, quả quyết là không sai."
Mộc Tịch Bắc yên lặng ngồi ở một bên, một mặt thưởng thức trò hay, một mặt đảm nhiệm nhân vật được Ân Cửu Dạ bảo hộ, nam nhân này luôn luôn sát phạt quyết đoán, không biết khi ứng phó với những loại người đáng ghét bại hoại này, sẽ là quang cảnh như thế nào.
" Xem ra lão phu nhân quả nhiên là kinh nghiệm già dặn, chỉ vừa nhìn, liền biết kia là dấu hôn, thật sự là khiến người bội phục. " Ân Cửu Dạ lạnh lùng trào phúng.
Lão phu nhân nhất thời nghẹn lời, rõ ràng còn chưa kịp phản ứng.
Ân Cửu Dạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, mở miệng hỏi: " Vĩnh Dạ, cổ của nàng sao lại thế này?"
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, Ân Cửu Dạ, chàng sói già vẫy đuôi, chỉ biết giả vờ!
Mộc Tịch Bắc thu liễm tâm tư, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dấu hôn hồng nhạt kia, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng phất qua, làm Ân Cửu Dạ nhìn thấy mà dâng trào lửa nóng.
" Mấy ngày trước đây không cẩn thận bị chó cắn thôi, thực sự không rõ tổ mẫu vì sao lại ngạc nhiên như vậy?" Mộc Tịch Bắc lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt lơ đãng phiết qua Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nghe thấy Mộc Tịch Bắc nói bị chó cắn, không khỏi sắc mặt cứng đờ, vật nhỏ này, vậy mà nói hắn là chó!
" Nàng nghĩ rằng lão phu nhân mắt mờ sao? Lão phu nhân kinh nghiệm già dặn, nhìn qua bao người, chẳng lẽ cái này cũng nhìn nhầm được sao? " Ân Cửu Dạ lại nghiêm nghị mở miệng với Mộc Tịch Bắc, nhìn có chút tức giận.
Mộc Tịch Bắc trợn trắng mắt, nhưng trong lòng thì vui vẻ, từ kinh nghiệm già dặn này tuyệt đối không phải từ hay.
" Khởi bẩm điện hạ, đây đúng là bị chó cắn mà ra, nếu điện hạ cho mời đại phu đến đây, có lẽ đại phu cũng sẽ chẩn trị như thế thôi. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Nhị phòng cùng tam phòng lo lắng không thôi, trong lòng cũng không biết lão phu nhân rốt cuộc có chịu nghiệm hay không.
Ân Cửu Dạ khóe miệng giật giật, trừng mắt với Mộc Tịch Bắc một cái.
" Chuyện này bản Thái tử sẽ tự điều tra rõ ràng, nếu là sự thật, nhất định sẽ nghiêm trị! " Một câu của Ân Cửu Dạ xem như cho chuyện này một cái tổng kết, nhưng suýt nữa lại làm cho cả đám người Mộc phủ tức giận muốn thổ huyết.
Vì sao nói hồi lâu, cuối cùng lại xử lý như vậy, chẳng lẽ Thái tử thật sự tín nhiệm Mộc Tịch Bắc như thế sao? Điều này có thể nào khiến cho mấy người lão phu nhân cân bằng tâm lý được đây.
Mộc Thanh Sơn do dự một lát, cuối cùng mở miệng nói: " Thái tử điện hạ, nếu như hôm nay không nghiệm thân chứng thực đứa nhỏ Bắc Bắc trong sạch, chỉ sợ sau này thế nhân đều sẽ nghị luận Thái tử điện hạ ngài biết rõ Thái Tử Phi sớm đã không còn thân trong sạch, lại vì bao che mà giấu diếm, chỉ sợ sẽ bất lợi cho Thái tử và Bắc Bắc a."
Mộc Tịch Bắc nheo lại cặp mắt, nhìn về phía Mộc Thanh Sơn, Mộc Thanh Sơn này so với mấy nữ nhân trong phủ quả nhiên đạo hạnh cao thâm, một câu, rõ ràng cao hơn mấy cấp độ.
Sắc mặt của Ân Cửu Dạ có chút âm trầm, đứng dậy, trang phục màu đen phụ trợ hắn khí vũ hiên ngang, khí chất bất phàm.
Ân Cửu Dạ rút ra thanh đao của Sơ Nhất ở một bên, gác ở trên cổ Mộc Thanh Sơn: " Ai dám nghị luận? Ngươi à?"
Mộc Thanh Sơn bị dọa toàn thân run rẩy, chống lại cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia, nội tâm sinh ra vô hạn sợ hãi, Thái tử điện hạ doạ người đến cỡ nào hắn đã sớm nghe nói, nghe nói người rơi vào trong tay hắn cuối cùng chết thảm nhiều vô số kể, không ít người gọi hắn là Tu La.
" Không... Không... Không phải thần."
" Ta không sợ người nghị luận, ai nghị luận ta liền giết chết người đó! " Giọng nói của Ân Cửu Dạ không còn nhẹ nhàng như trước, mà trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, áp lực làm cho người ta khó mà thở dốc.
Cả người Mộc Thanh Sơn đều bị dọa cho choáng váng, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi đao kia đâm đau ánh mắt của hắn.
Đao trong tay Ân Cửu Dạ nhích sát vào cổ Mộc Thanh Sơn, rất nhanh, phía trên liền xuất hiện một đường máu đỏ tươi, Mộc Thanh Sơn rõ ràng có thể cảm nhận được tính mạng của hắn đang dần trôi qua.
Đã thấy Ân Cửu Dạ mở miệng lần nữa: " Nói cho ta biết, sẽ có người nghị luận sao?"
Trong lòng Mộc Thanh Sơn chấn động, lại hiểu được nam nhân ngang ngược trước mặt sớm đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn, hắn vốn muốn nếu như hôm nay Thái tử không mở miệng cho người nghiệm thân Mộc Tịch Bắc, thì sẽ phái người đi ra phố truyền bá lời đồn Mộc Tịch Bắc thất trinh, Thái tử bao che.
Lại không ngờ, đây hết thảy đã sớm bị nam nhân này thấy rõ.
" Không. Sẽ không... Sẽ không. " Mộc Thanh Sơn không dám lắc đầu, chỉ cứng ngắc trả lời.
Lão phu nhân nhìn thấy con của mình biến thành cái dạng này, rõ ràng cũng bị dọa không nhẹ.
Mộc Tịch Bắc nhìn Mộc Thanh Sơn hơi nheo lại hai con ngươi, nhưng trong lòng không khỏi suy đoán rốt cuộc Mộc Chính Đức vì sao trở về Mộc phủ, tình hình trên triều đình nàng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, dựa theo phán đoán của nàng, Mộc Chính Đức cũng không có ý muốn đề bạt Mộc phủ.
Đao trong tay Ân Cửu Dạ chỉ hướng lão phu nhân, con ngươi lão phu nhân đột nhiên rụt lại:" Lão phu nhân cảm thấy chuyện này sẽ truyền đi sao?"
" Sẽ không... Sẽ không... " Lão phu nhân nào còn dám mở miệng phản bác.
Ân Cửu Dạ thu đao, ánh mắt lạnh thấu xương: " Nhưng bản Thái tử cũng không yên tâm, chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?"
" Hôm nay thần cái gì cũng không nghe thấy, không thấy bất cứ thứ gì. Thái tử điện hạ cứ việc yên tâm, gia mẫu mắt mờ, chẳng qua là hồ ngôn loạn ngữ thôi. " Mộc Thanh Sơn trước hết kịp phản ứng.
Mộc Tịch Bắc nhìn một màn buồn cười trước mặt, không thể không than thở, quyền thế quả nhiên là một thứ tốt a!
Khóe miệng Ân Cửu Dạ nhếch lên một nụ cười lạnh: " Nếu đã như vậy, vậy các ngươi còn quỳ ở trên mặt đất làm cái gì? "
Ân Cửu Dạ đổi giọng.
Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, nàng chắc chắn sẽ tìm cho bọn họ một kết cục tốt.
Mấy người run run rẩy rẩy đứng dậy, nhưng trong lòng thì dời sông lấp biển, không mò ra Ân Cửu Dạ rốt cuộc nghĩ như thế nào, tại sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của mình thất trinh?
Ngay lúc Mộc Thanh Sơn sắp nghĩ thông suốt mấu chốt ở trong đó, Ân Cửu Dạ lại mở miệng lần nữa: " Kỳ thật nói cho các ngươi biết cũng không sao, vết tích kia chính là bản Thái tử lưu lại."
Thái độ của Ân Cửu Dạ lúc nóng lúc lạnh, khiến cho người ta không hiểu nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.