Chương trước
Chương sau
Mộc Tịch Bắc bị giam lỏng tại Phượng Tường điện, ngoại trừ bị hạn chế tự do ai cũng không được gặp và không được bước ra Phượng Tường điện nửa bước thì chi phí ăn mặc tất cả đều là tốt nhất.
Dưới sự yêu cầu của Mộc Tịch Bắc, A Tam được phép ở tại Phượng Tường điện, chỉ là giống với Mộc Tịch Bắc, bị rất nhiều cao thủ âm thầm giám thị nghiêm ngặt.
Mộc Tịch Bắc ở trong Phượng Tường điện bày cờ, A Tam mặt không thay đổi đứng ở sau người nàng, không có một chút biểu tình, mà An Nguyệt Hằng cũng đang ở trong Ngự Thư phòng xem bản đồ, phía dưới tụ tập quần thần.
Hai người ở cùng thời gian, khác địa điểm, lại đều đang suy tư về bước kế hoạch tiếp theo.
" Thả ra tin tức, ba ngày sau cử hành đại điển đăng cơ, sắc lập Mộc Tịch Bắc làm hậu. " An Nguyệt Hằng ngẫm nghĩ một lát rốt cục mở miệng.
" Vương gia? Mộc Tịch Bắc rõ ràng là nữ nhi của Mộc Chính Đức, tại sao có thể sắc phong nàng ta là hoàng hậu, hơn nữa mặc dù trước đó hai trận ôn dịch đã thu về cho Vương gia rất nhiều nhân tâm, nhưng bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất. " Lư Dẫn Minh cau mày mở miệng, dường như nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
Dù sao trên triều cũng có rất nhiều người không ưa Mộc Chính Đức, ngày thường lại bởi vì quan hệ giữa An Nguyệt Hằng và Hoàng đế mà không ít lần đối nghịch với Mộc Chính Đức, nhưng bây giờ chính mình đặt tính mạng thân gia cùng An Nguyệt Hằng mưu phản, kết quả lại muốn phong nữ nhi Mộc Chính Đức làm hậu, Mộc Chính Đức chẳng hề làm gì, cuối cùng vẫn cưỡi trên đầu của bọn hắn, cục tức này ai mà nuốt trôi.
Mấy tên đại thần khác cũng nhao nhao phụ họa nói:" Đúng vậy, vương gia, bây giờ đại quân sắp đánh vào, nếu như xưng đế vào lúc này..."
" Lúc này xưng đế, vậy bọn hắn dẫn binh vào thành thì sẽ là nghịch tặc. " Một tên đại thần khác mở miệng nói.
Các đại thần chia làm hai phái, một phái tán thành một phái phản đối, sau một hồi nghị luận, cuối cùng dần dần lắng lại, tất cả đều nhìn về phía An Nguyệt Hằng ngồi ở thượng thủ.
An Nguyệt Hằng rốt cục cũng mở miệng giải thích: " Sắc phong Mộc Tịch Bắc nữ nhi Mộc Chính Đức làm hậu, thứ nhất có thể làm cho Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ với Mộc Chính Đức, nữ nhi của ông ta thành hoàng hậu của ta, cho dù Mộc Chính Đức có một trăm cái miệng, cũng vô pháp đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, mà Hoàng đế nhất định sẽ thừa cơ thu hồi quyền thế trong tay ông ta."
Mọi người đều gật đầu, đúng là như thế, Mộc Chính Đức công khai là trung với Hoàng đế, vậy mà giờ nữ nhi của ông ta lại thành Hoàng hậu của người mưu phản, điều này sẽ khiến cho ông ta ở trước mặt Hoàng đế nhất định không có quả ngon để ăn.
An Nguyệt Hằng thấy vậy, tiếp tục nói: " Thứ hai, sắc phong Mộc Tịch Bắc làm hậu, những người đóng quân ở ngoài thành nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản, nhưng binh mã của chúng ta chiếm đóng cả trong lẫn ngoài thành, bọn họ cũng không dám tùy tiện phát binh, chỉ dám điều một bộ phận nhân mã, nghĩ cách lẻn vào Đế đô, phá hư buổi đại điển này."
" Ý của Vương gia là, bọn họ sẽ phân tán binh mã, mang theo mấy vạn nhân mã tập kích Hoàng cung, nhiễu loạn đại điển, ở trên đại điển động thủ. " Một đại thần đầu óc xoay chuyển cũng nhanh.
An Nguyệt Hằng gật đầu: " Đúng là như thế, chúng ta chỉ cần đặt sẵn mai phục, một khi bọn họ mang binh lẻn vào, chúng ta liền có thể một lưới hốt gọn, một khi những tướng lãnh này bị bắt làm tù binh, trăm vạn đại quân sẽ như rắn mất đầu, hoang mang bối rối, chúng ta chỉ cần tiến đánh một cách thoả đáng, bọn họ nhất định quân lính tan rã."
Mọi người rối rít gật đầu, tuy nhiên vẫn có đại thần còn lo lắng: " Nhưng mà vương gia, ở trên phương diện nhân số thì binh mã chúng ta vẫn ở thế yếu, nếu thật sự bùng nổ chiến tranh, chúng ta nhất định sẽ tổn thất nặng nề."
An Nguyệt Hằng giơ tay lên nói: " Điểm ấy không cần lo lắng, ta đã cho người liên hệ với Thanh Quốc và Đồng La Quốc, khoảng cách giữa hai nước đến Bắc Yến mặc dù có xa, nhưng cũng không phải xa lắm, hiện nay đất Bắc Yên đang trống trơn, cho dù có cường hãn hơn nữa, sợ là cũng khó mà ngăn cản Thanh Quốc cùng Đồng La tiến công."
Đại thần kia nhãn tình sáng lên: " Vương gia quả thật là thần thông quảng đại, cứ như vậy, hai trăm vạn viện quân của Bắc Yến, ít nhiều cũng sẽ rút về một ít, nếu không Bắc Yến sẽ bị mất, vô luận có bao nhiêu lý do, thì tội danh này chắc chắn không nhẹ."
" Xác thực, hai nước đồng thời tiến đánh Bắc Yến, ít nhiều gì cũng phải triệu hồi một trăm vạn nhân mã trở về ngăn địch, cứ như vậy, cộng thêm số quân địch bị tiêu diệt trong ngày đại điển, số nhân mã còn lại cũng không đủ gây sợ hãi nữa. "Một tên đại thần khác vui vẻ nói.
An Nguyệt Hằng chỉ ôn hòa cười cười, không có mở miệng.
" Được rồi, đi chuẩn bị đi. " An Nguyệt Hằng phất tay để đám người đi xuống.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trong Phượng Tường uyển, nhìn cung tỳ cùng thái giám đều đang bận rộn đi qua đi lại không ngừng, có chỗ thậm chí còn sửa chữa lại hết, cực kì xa hoa, một bồn hoa nở cực diễm được trưng ra một cách chỉnh tề, nhánh cây cũng đều được tu sửa hết.
Mộc Tịch Bắc cô độc đứng ở trong đình viện, mà A Tam thì tay cầm kiếm đứng ở dưới mái hiên.
Cũng không lâu lắm, Mộc Tịch Bắc liền đi vào Phượng Tường điện.
Đêm hôm đó, Phượng Tường điện nghênh đón một vị khách không mời mà đến, vậy mà tránh thoát tầng tầng giám thị, lẻn vào Phượng Tường điện.
Đáng tiếc người này vừa đẩy ra cửa tẩm cung, thì một thanh đại đao liền từ trên đầu bổ xuống.
Hắc y nhân nhanh chóng trốn tránh, một chưởng sắc bén vung ra, đao trong tay người kia có chút run lên, đang muốn đưa tay đối chưởng, trong phòng lại truyền đến thanh âm nhàn nhạt:
" Được rồi, không cần đánh nữa."
A Tam nghe tiếng thu hồi đao, nhưng vẫn nhịn không được nhìn nam tử vừa đến, thông qua giao thủ vừa rồi, hắn biết, nếu như hắn thật sự đánh nhau với y, hắn nhất định không phải đối thủ, người này nội lực thâm hậu, chiêu pháp cũng quỷ dị khó lường.
Mộc Tịch Bắc tất nhiên biết người đến là ai, hắn cùng Ân Cửu Dạ giao thủ còn có thể đánh được mấy hiệp, một sát thủ như A Tam quyết không phải đối thủ của hắn, nhưng A Tam giết người đều không để ý hậu quả, trên tay nhân mạng vô số, nếu cứ tiếp tục đánh xuống, sẽ chỉ lưỡng bại câu thương.
" Chậc chậc chậc, Vĩnh Dạ quận chúa đúng là lợi hại, vô luận tình huống như thế nào, đều có người chịu bán mạng vì ngươi. " Bạch Trúc kéo xuống khăn che trên mặt, ngồi ở cái ghế đối diện Mộc Tịch Bắc.
" Bạch đại ca thật sự là quá khen, nếu như Bạch đại ca không chịu giúp đỡ ta, thì lời này thật sự là hư ngôn. " Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi mở miệng nói.
Không sai, người tới chính là Bạch Trúc, Bạch Trúc làm phó thống lĩnh Cấm Vệ quân, cũng không rời kinh theo Hoàng đế, mà là lưu lại Hoàng cung, sau đó An Nguyệt Hằng nhập chủ Hoàng cung, Bạch Trúc cũng không có ngu ngốc mà phản kháng, mà thuận thế quy thuận An Nguyệt Hằng, bởi vì trước đó Mộc Tịch Bắc đã sát hại hết tâm phúc của An Nguyệt Hằng, khiến nhân thủ trong tay An Nguyệt Hằng căn bản không đủ dùng, cho nên đối với Bạch Trúc năng lực xuất chúng, đành phải tạm thời giữ lại dùng.
" Vĩnh Dạ quận chúa trỗ mã càng ngày càng đẹp, khó trách Vương gia định lập ngươi làm hậu, xem ra Quận chúa chính là số tốt. " Bạch Trúc tiếp tục trêu chọc nói, trong giọng nói còn mang theo cực kỳ hâm mộ.
Mộc Tịch Bắc từ trong hộc tủ phía sau lấy ra một kiện y phục cười nói: " Đã lâu không gặp Bạch đại ca, thật là tưởng niệm, nhàn rỗi vô sự, liền làm kiện y phục cho Bạch đại ca, chỉ hi vọng Bạch đại ca huynh đừng chê."
Bạch Trúc sờ cằm, nhìn về phía y phục trong tay Mộc Tịch Bắc, vẻ mặt hoài nghi.
Mộc Tịch Bắc thấy Bạch Trúc không nói gì, hai tay cầm quần áo đẩy lên trước mặt Bạch Trúc, tiếp tục nói: " Trên y phục này thêu Thúy Trúc, ngụ ý liên tiếp thăng quan, vừa vặn phù hợp với thân phận của Bạch đại ca huynh, nay đường quan trôi chảy, nghe nói đã làm tới thủ lĩnh Cấm Vệ quân trong Hoàng cung, thật sự là khiến người ta bội phục."
Khóe miệng Bạch Trúc cười như không cười, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Thì ra là dùng kiện y phục này đến hối lộ ta, chỉ là lợi ích có phải quá nhỏ, mà đại giới lại quá lớn rồi không? "
" Vậy Bạch đại ca muốn cái gì? " Mộc Tịch Bắc cười nhạt mở miệng, trải qua tiếp xúc, mặc dù vẫn không biết lai lịch của Bạch Trúc, nhưng lại có thể thấy được, hắn tuyệt không phải kiểu người vì công danh lợi lộc, nếu đã từng ra tay tương trợ mình, chỉ sợ lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
" Ừm. Ta muốn. Ta muốn ngươi. " Bạch Trúc tận lực dừng lại, sắc mặt Mộc Tịch Bắc không thay đổi, A Tam lại đem đao trong tay gác ngang cổ Bạch Trúc.
" Chậc chậc, Bắc Bắc ngươi thật đúng là một chút cũng không thay đổi, mỗi lần cầu ta giúp việc gì, đều không thiếu đao kiếm quyền cước chào đón, thật sự là dọa chết gan chó của Bạch đại ca ngươi rồi. " Bạch Trúc đẩy ra đao trước mặt, mặc dù lời nói trào phúng, nhưng cũng không thật sự tu tức giận.
" Bạch đại ca đều đã quen thuộc, còn quan tâm chút lễ gặp mặt ấy sao. " Mộc Tịch Bắc cười nói.
Bạch Trúc rốt cục nói ngay vào điểm chính: " Nói đi, muốn ta làm cái gì."
Mộc Tịch Bắc nhỏ giọng nói ra chuyện cần Bạch Trúc hỗ trợ, Bạch Trúc nhẹ gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang.
Bạch Trúc nhìn nhìn canh phòng bên ngoài, quay đầu nói với Mộc Tịch Bắc: " Tiểu Bắc Bắc, ngươi xem Bạch đại ca là cỡ nào yêu ngươi, mạo hiểm lớn như thế để tới gặp ngươi, ngươi có tính lấy thân báo đáp hay không."
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Bạch đại ca có yêu ta hay không còn phải cẩn thận chứng minh."
Bạch Trúc không nói thêm gì nữa, tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất ở trong màn đêm.
Ngày hôm sau, An Nguyệt Hằng gọi Lư Dẫn Minh đến.
" Dẫn Minh, ngồi đi."
" Tạ vương gia, không biết hôm nay Vương gia gọi Dẫn Minh đến là có chuyện gì giao phó?" Lư Dẫn Minh cung kính nhìn An Nguyệt Hằng.
An Nguyệt Hằng nói: " Đây là bản đồ địa hình Kinh đô cùng Hoàng cung, ngươi phụ trách điều khiển binh mã dàn xếp mai phục tại đây, nhớ không được mắc sai lầm, sau khi tất cả sắp xếp xong, giao cho ta tới kiểm tra."
" Nhưng vương gia, việc này can hệ trọng đại, Dẫn Minh vẫn còn trẻ, sợ khó mà đảm đương trách nhiệm này."
Lư Dẫn Minh từ chối nói.
" Hazz? Bản vương tin tưởng bản lãnh của ngươi, ngươi cũng đừng từ chối nữa, nay Bản vương đang lúc cần dùng người, đây là một cơ hội, ngươi cần phải nắm thật chắc. " An Nguyệt Hằng vỗ vỗ bả vai Lư Dẫn Minh.
Lư Dẫn Minh chần chờ một chút, cuối cùng đáp ứng, cầm bản đồ địa hình đi ra ngoài.
An Nguyệt Hằng nhìn Lư Dẫn Minh rời đi, xoa xoa huyệt Thái Dương, dường như có chút mỏi mệt, tổn thất Mộc Tịch Bắc gây ra cho hắn lúc trước thật sự là quá lớn, hai ngày sau là đại điển đăng cơ, hắn thật sự là có quá nhiều chuyện phải làm, nhưng những quân cờ chủ chốt tỉ mỉ bồi dưỡng vẫn còn chưa dùng tới, thì đã bị Mộc Tịch Bắc diệt trừ, điều này không khỏi làm hắn có chút khó làm.
Trên tay không có người có năng lực có thể tin cậy, đây đối với một tân vương triều mới thành lập quyết không phải một chuyện tốt, mà hắn lựa chọn Lư Dẫn Minh là có hai điểm, thứ nhất trải qua thời gian dài quan sát, hắn cảm thấy Lư Dẫn Minh tâm tư thâm trầm, vô cùng trầm ổn, thứ hai, mấy người Lư gia đều chết ở trong tay Mộc Tịch Bắc, Lư Dẫn Minh tất nhiên ghi hận trong lòng, không cần lo lắng lòng trung của y.
Hơn nữa hắn từng bí mật hứa hẹn với Lư Dẫn Minh, đợi đến khi lợi dụng Mộc Tịch Bắc xong, sẽ giao nàng ta cho y xử lý, đồng thời sắc lập muội muội Lư Dẫn Minh làm hậu, đủ loại lợi ích cộng lại, cho dù Lư Dẫn Minh không thật sự chân thành với hắn, thì y cũng sẽ không phản bội hắn.
Cho nên, hắn mới đem chuyện bố trí binh mã mai phục trong cung cho Lư Dẫn Minh làm.
Về phần những sát thủ mà mình đã từng tỉ mỉ huấn luyện, hắn cũng không thật sự dám dùng, dù sao Tịch Tình và A Tam đều từng là thủ lĩnh của những sát thủ này, trong đó không ít người là do hai người họ mang đến, hắn cũng không dám giao chuyện cơ mật cho bọn họ đi làm.
Mặc dù An Nguyệt Hằng còn chưa đăng cơ, nhưng vì muốn nhanh chóng lôi kéo dân tâm mà chủ động miễn thuế một năm, giảm bớt lịch pháp, cổ vũ mở cửa hàng, cổ vũ trồng trọt, đối với gia đình của người tòng quân đặc cách khen thưởng mười lượng bạc.
(Phương pháp tính năm tháng, thời tiết. § Theo vòng quay của mặt trời, mặt trăng mà tính rồi định ra năm tháng thời tiết gọi là lịch pháp曆法)
Một loạt biện pháp được đưa ra khiến cho An Nguyệt Hằng ở trong lòng dân có danh vọng cực cao, dù sao dân chúng sẽ chẳng quan tâm thiên hạ này là ai làm Hoàng đế, họ chỉ để ý ai có thể cho họ những ngày sống dễ chịu thôi.
Từng tấm gấm vóc màu vàng sáng bắt đầu được trang trí khắp cung điện, cả Hoàng cung rộng lớn khắp nơi đều trải thảm đỏ tươi, từng chậu hoa cúc tinh xảo được chỉnh tề bày ra, ngay cả trên chậu hoa đều được khắc Kim Long tường vân, An Nguyệt Hằng một thân hoa phục màu xanh nhạt đứng ở trên bậc thang đại điện, nhìn huy hoàng trước mắt, trên cao nhìn xuống, bễ nghễ thiên hạ, nháy mắt chỉ thấy cảm xúc dâng trào, kích động không thôi.
Thiên hạ này sắp là của hắn rồi, rất nhanh sẽ là của hắn rồi, không còn ai có thể ngăn cản hắn nữa!
Mộc Tịch Bắc vẫn bị nhốt ở trong Phượng Tường điện, khác biệt chính là, có thêm rất nhiều nha hoàn ra ra vào vào, ngoại trừ trang trí bên ngoài Phượng Tường điện càng thêm lộng lẫy, thì còn bưng đến mấy khay vàng bạc châu báu, cùng với mũ phượng và khăn quàng vai.
Ngón tay Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng lướt qua từng cây trâm cài được chế tạo cực kỳ tỉ mỉ kia, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lộ ra một tia sát ý.
Ngón tay trắng thuần lấy ra một cây trâm Cửu Vĩ Phượng Hoàng Xích Kim, cầm trong tay thưởng thức, A Tam chỉ an tĩnh đứng ở cách đó không xa, nhưng phần yên tĩnh này cũng không làm cho người ta coi nhẹ sự tồn tại của hắn.
Cả khuôn mặt A Tam đều âm trầm, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc thất thần, cuối cùng thanh âm khàn khàn mở miệng nói: " Nếu ngươi không muốn gả, đêm nay chúng ta liền giết ra ngoài."
Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần, đem trâm cài trong tay cắm vào trên bàn tròn, quay đầu nhìn về phía A Tam nói: " Nếu ta không muốn, không ai có thể ép ta."
A Tam nghe vậy không lên tiếng nữa, từ đầu đến cuối hai tay ôm một thanh đại đao rộng chừng một thước ở trong ngực.
Ngày hôm sau chính là đại điển đăng cơ
Bởi vì An Nguyệt Hằng tuyên bố tin tức này khá vội vàng, cho nên rất nhiều người cả đêm vẫn còn cẩn thận kiểm tra từng khâu, sợ xảy ra điều gì sai lầm.
Mà An Nguyệt Hằng cũng đang tụ họp một số đại thần, thương thảo một số chi tiết của ngày mai.
" Vương gia, động tác của Thanh Quốc cùng Đồng La Quốc thật là nhanh, ba ngày trước Vương gia mới cho người truyền tin tức, nhưng hôm qua hai nước cũng đã xuất binh rồi. " Một đại thần trong lòng tràn đầy bội phục.
Một người khác lại nói:" Này? Trương đại nhân, bây giờ nên gọi bệ hạ..."
Người được gọi là Trương đại nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó vỗ đầu của mình nói: " Ai u, xem đầu óc của ta này... Đương nhiên là Bệ hạ rồi. "
Những người còn lại đều rối rít phụ họa, An Nguyệt Hằng thì không có quá nhiều biểu tình: " Thanh Quốc công chúa đã sớm nói cho Hoàng đế Thanh Quốc rồi, mà Đồng La Quốc tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này, dù sao Bắc Yến chính là một nơi cực kì giàu có, vô luận là có liên quan đến Bản Vương hay không, bọn họ đều sẽ xuất binh, hơn nữa bởi vì Bản vương đã sớm cho bọn họ tin tức từ một tháng trước, cho nên bọn họ sớm đã chờ xuất phát, một khi nhận được tín hiệu trong cung, sẽ lập tức xuất binh."
" Bệ hạ quả thật là mưu tính sâu xa, tính toán không bỏ sót. " Một đại thần kính nể nói.
" Cái này còn phải nói, ta tin từ nay về sau Tây La ở dưới sự dẫn dắt của Bệ hạ sẽ càng ngày càng cường đại, Bệ hạ rồi cũng sẽ trở thành thiên cổ nhất đế trong lịch sử Tây La!"
" Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! " Đám đại thần đều rời khỏi ghế ngồi của mình, làm đại lễ quỳ lạy với An Nguyệt Hằng.
An Nguyệt Hằng rốt cục cười ha hả: " Ha ha ha ha... Tốt! Chúng ái khanh bình thân!"
" Tạ ơn Bệ hạ!"
Sau khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, An Nguyệt Hằng tiếp tục cẩn thận kiểm tra bố trí phòng ngự trong hoàng cung, bao gồm Cấm Vệ quân trong cung, cùng với binh mã mai phục mà Lư Dẫn Minh gia tăng trong cung, hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, dường như chỉ còn chờ người của Mộc Tịch Bắc rơi vào cạm bẫy, đem một lưới hốt gọn.
" Bệ hạ, binh mã Bắc Yến quả thật như ngài dự đoán, rút ra một trăm vạn người suốt đêm chạy về Bắc Yến. " Một tướng lĩnh sắc mặt tràn đầy vui mừng kích động chạy vào.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vui mừng, một đại thần lại mở miệng nói: " Hừ, Bắc Yến thất thủ, bọn họ còn không phải chạy trở về cứu giúp, bây giờ xem ra, ngày mai hết thảy đều như bệ hạ sở liệu, dựa theo kế hoạch của bệ hạ hành sự thôi."
An Nguyệt Hằng gật gật đầu, hắn luôn luôn hỉ nộ không lộ giờ phút này rốt cục cũng nhịn không được mắt lộ ý cười, mình trù tính gần hai mươi năm, đến cuối cùng mặc dù không phải ở thời điểm thế lực toàn thắng đăng cơ, nhưng bất kể như thế nào, kết quả cũng là giống nhau, mặc dù quá trình có chút khúc chiết so với trước đó, nhưng cuối cùng thiên hạ này vẫn là của mình.
Sau khi thương thảo xong tất cả kế hoạch, An Nguyệt Hằng đi đến Phượng Tường điện.
Mộc Tịch Bắc trong lúc rảnh rỗi, không khỏi nhớ tới Ân Cửu Dạ đang chinh chiến ở xa Bắc Bang, cũng không biết hắn có mạnh khỏe hay không, nhoáng một cái, mình và hắn đã sắp nửa năm không gặp nhau rồi.
Thế là theo thói quen liền yêu cầu cung nữ đưa kim khâu vải vóc, ngồi ở trên bậc thang trước điện tiếp tục thêu y phục cho Ân Cửu Dạ, một châm một tuyến, bỗng dưng lại khiến lòng nàng đau đớn, tựa như một châm kia không phải đâm ở trên vải vóc hoa lệ, mà là đâm vào trong lòng của nàng.
Mỗi khi nhớ tới trên người nàng vẫn còn có một con cổ trùng tồn tại, nghĩ đến có lẽ sau này nàng có khả năng sẽ không thể làm bạn ở bên cạnh Ân Cửu Dạ nữa, nước mắt liền không khống chế được tràn lên hốc mắt.
Nàng không thích khóc, kiếp trước phần lớn nàng đều dựa vào một khuôn mặt lạnh như băng để che dấu đau xót của mình, mà sau khi sống lại một kiếp, càng bi thương càng khổ sở nàng lại càng cười, duy nhất mấy lần rơi lệ, lại đều có quan hệ đến nam nhân kia.
Một châm một tuyến, động tác trong tay chưa từng dừng lại, khóe miệng nhếch lên, nhìn cự mãng trong tay vừa mới phác hoạ ra hình dáng, trong lòng không khỏi mềm mại hẳn lên.
A Tam từ đầu đến cuối đứng ở dưới một gốc cây không biết tên, trên cây nở rất nhiều hoa màu trắng, lưa thưa rơi xuống, ngọt ngào nhu hòa cùng vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn cực kì không hợp nhau.
" Hoàng Thượng giá lâm! " Một giọng nói bén nhọn phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
An Nguyệt Hằng dưới sự truy hô của hơn mười tên thái giám cung tỳ, xuất hiện ở trước cửa Phượng Tường điện, xuyên thấu qua cửa cung màu đỏ thắm, nhìn về phía nữ tử toàn thân áo trắng ngồi ở trên bậc thang, ánh trăng nhu hòa chiếu vào trên mặt của nàng, ba ngàn tóc đen mềm mại rủ xuống, đang chuyên chú xe chỉ luồn kim, trong chớp mắt ấy, vậy mà khiến hắn sinh ra một loại cảm giác gọi là hạnh phúc.
Mộc Tịch Bắc không để ý đến thanh âm của thái giám, tiếp tục động tác trong tay, An Nguyệt Hằng đưa tay ngăn mọi người đứng lại, một thân một mình đi vào trong viện.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy một thân ảnh đứng ở trước người của mình, chặn đi ánh trăng chiếu xuống.
Đặt kim khâu trong tay ở trên bậc thang, Mộc Tịch Bắc đứng lên, lướt qua An Nguyệt Hằng đi về phía trước nói: " Ngày mai là đại điển đăng cơ của Vương gia, sao Vương gia còn tới Phượng Tường điện nho nhỏ này."
An Nguyệt Hằng cười nói: " Ngày mai không chỉ là đại điển đăng cơ của Bản vương, mà còn là đại điển sắc lập ngươi làm hậu."
Mộc Tịch Bắc cười lắc đầu nói: " Nhưng ta chưa từng đáp ứng làm hoàng hậu của ngươi."
An Nguyệt Hằng nhìn lướt qua thêu phẩm trên đất, sắc mặt âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói: " Chẳng lẽ đến bây giờ mà ngươi còn nghĩ đến Ân Cửu Sanh! Phải biết rằng hiện giờ Ngũ Lưu Ly mới là Thái Tử Phi được công nhận, nàng ta đang ở bên Ân Cửu Sanh cùng nhau vào sinh ra tử kìa!"
Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía An Nguyệt Hằng cười như không cười: " Phải thì như thế nào? Cho dù ta gả cho hắn làm thiếp, ta cũng không nguyện ý gả cho ngươi làm Hoàng hậu gì đó! "
An Nguyệt Hằng thu liễm nụ cười trên mặt: " Ngươi cũng đừng quên, trên người ngươi còn có sinh tử cổ, đã chú định cùng Bản vương đồng sinh cộng tử rồi!"
" Hình như Vương gia đã quên, cổ này mặc dù đồng sinh cộng tử, nhưng rốt cuộc không phải chết trong một ngày, cho nên Vương gia nếu muốn đồng sinh cộng tử sợ là còn phải tìm người khác. " Mộc Tịch Bắc ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng nhìn An Nguyệt Hằng.
Trong lòng An Nguyệt Hằng đột nhiên dâng lên một cơn lửa giận: " Cho dù biết sẽ mất mạng ngươi cũng muốn cự tuyệt bản vương? Cho dù bốn mươi chín ngày phải chịu đựng thống khổ xương cốt ăn mòn?"
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng, dường như lười giải thích, nhưng trong vẻ mặt lại rõ ràng nhìn ra kiên định của nàng.
An Nguyệt Hằng trong lòng cuồng nộ, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy! Nàng lúc trước rõ ràng yêu hắn như thế, sao nay lại trở nên tuyệt tình như vậy!
An Nguyệt Hằng vỗ vỗ tay, liền có thái giám mang tới một người trên mặt đều là lỗ thủng, đầy người đều là vết tích bị cắn đến thối rữa không chịu nổi, quanh thân càng tản ra mùi thối nát.
Cho dù là Mộc Tịch Bắc cũng không nhịn được nhíu mày, lại chỉ nghe An Nguyệt Hằng nói: " Một con cổ sau khi chết hai mươi ngày, một con khác sẽ bò qua bò lại trên cơ thể người, đục khoét lỗ thủng, mọc lên một cục sưng tấy, ngứa đến khó nhịn, cuối cùng sẽ biến thành hình dạng như trước mắt, ngươi cho rằng nếu như ngươi biến thành cái dạng này, Ân Cửu Sanh còn có thể yêu ngươi, đừng có nằm mơ! Ta cho ngươi biết, đời này, cho dù Bản vương không chiếm được ngươi, người khác cũng đừng hòng có được ngươi!"
Mộc Tịch Bắc không cử động, An Nguyệt Hằng lại phất tay áo rời đi.
Thái giám mang người kia đi, lưu lại một vết máu, Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ, nắm chặt nắm đấm, An Nguyệt Hằng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lưu loát xoay người, Mộc Tịch Bắc liền vào trong Phượng Tường điện.
Sáng sớm hôm sau, Đế đô nơi nơi đều treo đầy màu đỏ, trên cột ngoài cửa nhà còn treo một dây pháo màu đỏ, khắp nơi đều tràn đầy không khí vui mừng.
Nhưng khi không ít dân chúng vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện trước cửa mình đặt một quyển sách, trên bìa sách viết chính là 《 An thị Nguyệt Hằng 》.
Phóng nhãn nhìn lại, trước cửa tất cả các cửa hàng môn đình khác đều có một quyển sách như vậy, ngay cả phủ đệ của quan viên cũng không ngoại lệ.
Mở ra xem, phía trên ghi lại đều là sự tích cuộc đời của An Nguyệt Hằng.
Đầu tiên là giới thiệu mẫu thân của hắn Hàn Quốc phu nhân vốn là ca kỹ bờ sông Tần Hoài, phụ thân lại là ca ca của Hàn Quốc phu nhân, một lần say rượu cưỡng gian Hàn Quốc phu nhân mà sinh hạ An Nguyệt Hằng, mà hắn căn bản không phải nhi tử của An quốc công.
Sau đó lại giới thiệu lúc nhỏ hắn sống gian nan ra sao, lại như thế nào từng bước một bằng vào tâm ngoan thủ lạt leo lên địa vị cao, từ ban đầu bồi dưỡng sát thủ, lần lượt tru sát hoặc trung thần lương tướng, hoặc loạn thần tặc tử, về sau lại bao gồm cả các thế gia đại tộc, từng bước một leo lên đỉnh cao quyền lực.
Trong đó không thiếu từng trận thảm án diệt môn chấn kinh Tây La, cùng với không quan tâm đến trăm vạn binh sĩ Tây La bị Đồng La Quốc dí vào chỗ chết, đến sau lại sát hại Mộc Tịch Bắc, sát hại Bắc Bang công chúa, kích thích Bắc Bang chiến tranh, đến cuối cùng sát hại Ngũ Thanh Thanh và hài tử của mình, thậm chí về sau còn tự tay chủ đạo hai trận ôn dịch, điều hành binh mã, cấu kết địch quốc, kiềm chế Bắc Yến, và cho tới bây giờ lợi dụng Mộc Tịch Bắc, cùng đại điển đăng cơ ngày hôm nay.
Một kiện cũng không sót, không tận lực gièm pha An Nguyệt Hằng, cũng không thổi phồng hắn, chỉ thực sự trình bày ra sở tác sở vi của hắn trong ba mươi năm qua, và quá trình làm thế nào từng bước một trở thành đế vương như hôm nay.
Có khen có chê, thế nhưng chính vì vậy, lại càng chân thực, trong đó mặc dù An Nguyệt Hằng cũng đã làm không ít chuyện tốt lợi quốc lợi dân, nhưng lại đều căn cứ vào điều kiện có lợi cho chính mình, cho nên trong lúc nhất thời, cả tòa Đế đô đều đối với vị Đế vương sắp đăng cơ sinh ra mười phần phẫn nộ, lại bởi vì những gì hắn làm mà sinh lòng e ngại.
Cho nên vốn là không khí vui mừng thì Đế đô nháy mắt sinh ra rất nhiều thanh âm bất hòa, có người lên án một đứa trẻ do loạn luân mà ra căn bản không có tư cách kế thừa Hoàng đế, có người thì lên án hắn lấy mạng người làm trò đùa, giết vợ bỏ con thiên lý khó dung, có người thì lấy hai trận ôn dịch chửi mắng An Nguyệt Hằng lòng dạ ác độc, không xứng làm người, càng không xứng làm đế!
Đương nhiên, sách này rất nhanh liền được trình đến trong tay An Nguyệt Hằng, đại thần phía dưới An Nguyệt Hằng chỉnh tề đứng ở hai bên, nhìn An Nguyệt Hằng ở thượng thủ rõ ràng sắc mặt không vui cũng không dám thở mạnh, càng không biết nên làm sao bây giờ.
An Nguyệt Hằng lật xem, mỗi khi đọc qua một tờ, sắc mặt lại càng âm trầm, cho đến trang cuối cùng hắn tức đến nỗi ném mạnh quyển sách ra ngoài.
" Bệ hạ... Cái này bây giờ... Nhập nay. " Có người thử thăm dò mở miệng.
Tay An Nguyệt Hằng nắm chặt, không cần phải nói, chuyện này nhất định là Mộc Tịch Bắc gây nên, chỉ có nàng cùng A Tam mới có thể biết rõ tất cả mọi chuyện của hắn, cho dù đối với thân thế của hắn có chút hư cấu, nhưng mỗi một sự kiện còn lại đều ghi lại rất kỹ càng, năm mục đích tạo ra sát thủ, cuối cùng lấy được chỗ tốt, nhất thanh nhị sở.
Trong mắt An Nguyệt Hằng dần hiện ra sát ý nồng đậm, hắn rốt cuộc là xem thường Mộc Tịch Bắc, thật sự không nghĩ tới dưới sự giám sát nghiêm ngặt như vậy, mà nàng vẫn có thể làm ra nhiều động tác như vậy.
" Truyền lệnh xuống, nếu có người tạo cơ hội sinh sự, giết không cần hỏi, đại điển đăng cơ, một canh giờ sau, tiến hành như thường! " An Nguyệt Hằng phân phó, không ai có thể ngăn cản hắn, nếu không giết không cần hỏi!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hô hô... Nóng chết ta mất, ta đang suy nghĩ, ta sưng đem thời gian đổi mới biến trở về tám giờ sáng... A a a
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.