Chương trước
Chương sau
" Ừ." Ân Cửu Dạ vẫn như cũ chỉ đơn giản ừ một tiếng, dường như ngoại trừ nữ tử trước mặt thì mọi thứ với hắn mà nói đều không quan trọng.
" Người kia không phải Tề Huy. " Trong mắt Mộc Tịch Bắc lộ ra một tia sáng kiên định, quay đầu, nhìn vào hai mắt Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày kiếm, ôm nữ tử trong ngực trong mắt lóe lên một sự nghi vấn, không có mở miệng.
" Hôm qua Tề phi vừa mới chết, nhưng chàng xem Tề Huy hôm nay lại thần thái sáng láng, cho dù trong mắt vẫn có hận ý và lửa giận ngút trời, nhưng lại không thấy một chút mệt mỏi nào." Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nhẹ gật đầu, hình như cũng nghĩ đến gì đó.
" Hơn nữa hôm nay trước khi lên đường, Tề Huy từng ở bên cạnh ta, ta nhìn qua ánh mắt của hắn hắc bạch phân minh, không có một chút vàng vọt suy kém hoặc là tơ máu, nếu như người này thật sự là Tề Huy, Tề phi hôm qua chết thảm, ca ca tính tình xúc động tất nhiên sẽ trông coi Tề phi một đêm không ngủ, thậm chí là trọng tình Tề gia đều sẽ bận bịu tứ phía, mặc kệ là thương lượng sách lược đối phó ta, hay là thảo luận tang sự của Tề phi, vẫn sẽ cực kỳ bi thương, vô luận là loại nào, đó chính là một đêm này, Tề gia sẽ không có ai được yên giấc." Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ cẩn thận ngẫm nghĩ lời nói của Mộc Tịch Bắc, thật ra hắn không quá chú ý đến Tề Huy, có điều bây giờ ngẫm lại thì thấy người này với Tề Huy hình như cũng có chút chênh lệch, cứ việc khí chất rất giống nhau, nhưng nếu để ý kỹ chút, thì có thể phát hiện ra điều không đúng.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc lấp lánh, xem ra người hôm nay chết không phải là Tề Huy, chỉ không biết Tề Huy chân chính đã đi đâu? Hôm qua chuyện xảy ra, Tề Huy thậm chí rơi nước mắt ngay trước mặt mọi người, không có khả năng sau khi trở về, khi đối mặt với thi thể Tề phi chết thảm lại thờ ơ lạnh nhạt, chỉ sợ là mang theo nồng đậm tự trách cùng hối hận, chắc chắn sẽ nước mắt giàn giụa, một đêm không ngủ.
" Thi thể đâu? " Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Ân Cửu Dạ mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, sau đó nói: " Ở trong tay Tề gia, tuyên bố với bên ngoài là trong khi đi săn bất hạnh gặp phải thích khách, mới có thể mất mạng. "
Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng lập lại: " Thích khách?"
Trong doanh trướng đột nhiên yên tĩnh xuống, vạt áo của nam tử tùy ý trải ra trên giường, trong ngực ôm nữ tử kiều mị dựa nghiêng ở trên người hắn, ngoài cửa tiếng gió vù vù rung động, bóng đêm dày đặc tựa như bức tranh thủy mặc, từng ngôi sao tựa như từng khối bảo thạch, chiết xạ ra ánh sáng bảy màu.
Trên bàn ánh nến mơ hồ lay động, doanh trướng thật dày ngăn cản từng cơn gió lạnh ở bên ngoài, không hòa tan được hình ảnh ấm áp và yên tĩnh này.
Bởi vì đã ngủ rất nhiều, nên tinh thần Mộc Tịch Bắc rất tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ một phen, mới giật mình phát hiện thì ra mình đã bị Tề Tuấn thiết kế, nếu như mình hiểu biết tính tình xúc động của Tề Huy, có thể thừa cơ tiến hành lợi dụng, như vậy Tề Tuấn chắc chắn cũng sẽ nghĩ tới.
Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu Tề Tuấn phát hiện điểm ấy, đáng lẽ nên tận lực ngăn cản Tề Huy điên cuồng ám sát mình, mà không phải để Tề Huy xông vào bẫy của mình, nhưng mà bây giờ Tề Tuấn lại không hề ngăn cản, ngược lại còn dùng một Tề Huy giả tới nghênh hợp bẫy của mình, thậm chí muốn trừ bỏ mình.
Như vậy đã nói lên trong này nhất định có vấn đề, Mộc Tịch Bắc nhíu lại lông mày đẹp, không chút nào chú ý tới sắc mặt của nam tử trước mặt đang càng ngày càng âm trầm.
Tề Tuấn thuận theo ý tứ của chính mình, khiến mình cho rằng Tề Huy đã chết, nhưng lại không để Tề Huy giả thật sự xâm nhập Hoàng Lăng, để cho tất cả dự định của mình đều thực hiện được, cái này cũng liền mang ý nghĩa Tề Tuấn chỉ muốn để mình cho rằng Tề Huy đã chết, hoặc là nói hắn cần Tề Huy chết.
Tề Huy chết Tề gia sẽ lập tức chuẩn bị tang lễ, hơn nữa vì gặp phải thích khách mà chết, nên Hoàng đế tuyệt đối không có lý do ngăn cản, như vậy nói cách khác Tề gia cần tổ chức buổi tang lễ này, cho nên, tang lễ này mới là mục đích chân chính nhắm vào mình.
" Tề gia có phải muốn chuẩn bị tang lễ hay không? " Mộc Tịch Bắc giương mắt nhìn về phía nam nhân thì thấy sắc mặt hắn không vui, ngữ khí dần dần yếu xuống.
Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân trước mặt rõ ràng sắc mặt không vui, trong lòng căng thẳng, mang theo vài phần lấy lòng mở miệng nói: " Ân Cửu Dạ, có phải chàng mệt rồi không, nếu không chàng đi ngủ trước đi."
Ân Cửu Dạ vẫn như cũ chỉ mím chặt đôi môi, không để ý đến ánh mắt lấy lòng của nữ tử trước mặt.
" Ân Cửu Dạ. Chàng đừng tức giận mà. " Trong lòng Mộc Tịch Bắc có chút thấp thỏm, nàng gần như đã quên từ lúc nàng tỉnh lại nam nhân này còn chưa tính sổ với nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Mộc Tịch Bắc nhăn thành một đống, cúi đầu xuống, không dám nhìn tới con ngươi đen nhánh kia, trong lúc nhất thời không có chủ ý.
Hai người cứ như vậy giằng co nửa canh giờ, Mộc Tịch Bắc thật sự không chịu được khí tức cơ hồ muốn ngạt chết người của Ân Cửu Dạ, cứ như vậy, không bằng ăn sống nuốt tươi nàng đi, quanh thân nam nhân phát ra phẫn nộ cơ hồ khiến nàng thở không nổi, trong lúc vô hình lại càng thấy chột dạ hơn.
Đầu vừa nhấc: " Ân Cửu Dạ, ta sai rồi. Chàng đừng nóng giận."
Nam nhân hơi nhíu mày, rõ ràng vẫn tức giận như trước, Mộc Tịch Bắc lại ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Ân Cửu Dạ: " Ân Cửu Dạ, đừng nóng giận, ta biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa."
Ân Cửu Dạ vẫn không mở miệng, một đôi mắt đen khóa chặt nữ tử ngồi quỳ chân ở bên cạnh mình.
Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân này vẫn cứ như trước, miệng nhỏ chu lên, cúi mắt xuống, mở miệng nói: " Ân Cửu Dạ, sao chàng lại hung dữ như thế, ta chính là vì chàng mà bị thương."
Lửa giận trong mắt Ân Cửu Dạ càng lên cao, cơ hồ phun ra hai ngọn lửa, hai mắt hẹp dài hơi nheo lại, lộ ra vẻ nguy hiểm: " Cho nên?"
" Cho nên nếu chàng còn hung dữ như thế, ta sẽ đi tìm một nam nhân ôn nhu hơn. " Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần hờn dỗi mở miệng nói, có điều tin tưởng nếu như giờ phút này nàng giương mắt nhìn thấy lửa giận trong mắt nam nhân, sợ là có đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Hơi thở trên người Ân Cửu Dạ càng thêm âm lãnh, khóe miệng khẽ cong lên hai phân, nguy hiểm trí mạng: " Tỉ như giống An Nguyệt Hằng?"
Rốt cục phát hiện ra bầu không khí không đúng Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nguy hiểm cùng cặp mắt phun lửa của nam tử trước mặt, lúc này liền nhận thấy sự tình không tốt, lập tức xoay người muốn chạy.
Cánh tay dài của Ân Cửu Dạ chụp tới, trực tiếp nhấn Mộc Tịch Bắc ở trên giường, trong mắt Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần kinh hoảng, đang muốn mở miệng, nụ hôn mang theo tính xâm lược của nam tử liền rơi xuống, tựa như mãnh thú tiến công, vây chặt Mộc Tịch Bắc ở dưới thân.
Thở dốc dần dần tăng thêm, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy bờ môi bị nam tử gặm cắn đến run lên, không lưu một chút khe hở, đầu lưỡi ấm áp của nam tử bá đạo xâm nhập vào trong miệng mình, khiến cho gương mặt của nàng không chịu được một trận ửng hồng.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy mình khó mà thở dốc, muốn đẩy nam tử trên người ra, nhưng mà bả vai bị thương lại làm cho một cánh tay không nhấc lên nổi, căn bản không có cách động đậy, mà một tay kia thì bị Ân Cửu Dạ vặn ra sau lưng, giữ chặt.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên vài phần cầu xin, Ân Cửu Dạ hai mắt đỏ bừng, giống như dã thú bạo ngược, trong lòng Mộc Tịch Bắc hiện lên mấy phần hoảng sợ, nam nhân này hôm nay dường như rất không thích hợp.
" Ưm... Ân Cửu Dạ... " Mộc Tịch Bắc giơ chân lên đá vào trên người nam nhân, muốn từ dưới người hắn thoát đi.
Ai ngờ lại chỉ làm cho nam tử càng thêm bạo ngược, bàn tay to trực tiếp trượt vào vạt áo nữ tử, đem áo ngực còn sót lại cũng giật xuống, sau đó vươn đến trước ngực nữ tử.
" Thích An Nguyệt Hằng? " Ngữ khí của Ân Cửu Dạ mang theo vài phần nguy hiểm, bàn tay to tuỳ ý du tẩu ở trên người nữ tử, ngón tay thô lệ làm cho Mộc Tịch Bắc nhịn không được run rẩy.
Nhận thấy dưới thân nam tử xuất hiện khác thường, Mộc Tịch Bắc không dám cử động nữa, chỉ kịch liệt thở dốc, lắc lắc đầu: " Không có..."
Đôi mắt đỏ hồng của Ân Cửu Dạ nhìn chăm chú vào bả vai nữ tử, băng vải tuyết trắng quấn quanh đầu vai nữ tử, mơ hồ có thể thấy được từng tia vết máu, trong mắt nam tử hiện đầy một tầng sương mù, bất mãn gào thét một tiếng, đầu tựa vào cần cổ nữ tử bắt đầu hôn tới tấp, liền tựa như dục vọng và lửa giận đầy người không có chỗ phát tiết.
Cái tay bị nam tử giam cầm đã được thả ra, Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng giật giật sau đó ôm cổ nam tử, thanh âm có chút khàn khàn mở miệng nói: " Ân Cửu Dạ?"
Thân thể nam nhân thoáng cứng đờ, nhưng vẫn không dừng lại động tác của mình, ngược lại dần dần hướng xuống dưới, hôn lên tuyết trắng trước ngực nữ tử.
Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại, không mở miệng nữa, chỉ là càng dùng sức ôm nam tử trước người, trong lòng dâng lên vài tia chua xót, nàng làm cho hắn lo lắng sao? Nàng không nghĩ tới hắn sẽ để ý như vậy, kỳ thật thói quen nhiều năm đã khiến nàng quen thuộc, lại quên đi hắn không nỡ để cho nàng bị thương một chút nào, hắn nhất định là đang sợ, đang tự trách, điều này khiến trong lòng Mộc Tịch Bắc dâng lên đau đớn.
Thẳng đến trên da thịt tuyết trắng xuất hiện từng dấu hôn màu hồng phấn, nam tử mới dừng lại động tác.
Mộc Tịch Bắc mở ra hai con ngươi, mang theo vài tia quyến rũ đối diện với hai mắt nhuốm máu của nam tử, mơ hồ mang theo vài phần chột dạ: " Ân Cửu Dạ..."
Ân Cửu Dạ thấy trên người nữ tử đều là dấu vết của mình lưu lại, không khỏi dâng lên hai phần vui vẻ, tâm tình không hiểu khá hơn, giống như hài tử đang lưu lại dấu vết trên thứ mình thích, tuyên thệ chủ quyền của mình.
Đáng tiếc giờ phút này Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy mình là đang tìm ngược, muốn ăn lại ăn không được, thật sự là buồn khổ, nếu không phải luyến tiếc thân thể của nàng còn nhỏ, hắn hôm nay nhất định phải hảo hảo trừng trị nàng, để cho nàng ghi nhớ thật lâu.
Hôm nay một đao kia chém không chỉ là bờ vai của nàng, mà còn là trái tim của hắn, hắn chỉ cảm thấy lòng của mình dường như trong nháy mắt đó dã bị xé ra vô số lỗ thủng, máu tươi giàn giụa, loại cảm giác khủng hoảng cùng kiềm chế khó hiểu ấy làm cho hắn trong nháy mắt như gặp phải sét đánh, phảng phất như sắp mất đi thứ gì đó, hoảng sợ trước nay chưa từng có.
" Bắc Bắc. " Ân Cửu Dạ chung quy là không tha, ám trầm con ngươi mở miệng nói.
" Dạ."
" Không có lần sau. " Trong giọng nói của Ân Cửu Dạ mang theo vài phần cảnh cáo, Mộc Tịch Bắc lúc này liền dùng sức gật gật đầu.
Nhìn nhìn sắc trời, lại nhìn nhìn sắc mặt nam nhân, Mộc Tịch Bắc ở trong khuỷu tay của nam nhân do dự một hồi vẫn là mở miệng hỏi: " Tề gia dự định lúc nào tổ chức tang lễ cho Tề Huy?"
Ân Cửu Dạ hôn một cái lên trán nữ tử, mở miệng nói: " Mấy ngày nữa."
Mộc Tịch Bắc ngẫm nghĩ, người chết hạ táng sau ba ngày ngược lại cũng không có gì không đúng, xem ra phải nhìn chằm chằm động tĩnh của Tề gia, phòng ngừa Tề Tuấn lại hạ bẫy rập gì đó cho mình.
" Cái kia... Ân Cửu Dạ... Ta. " Mộc Tịch Bắc muốn gọi Thanh Từ vào, trong lúc nhất thời lại không biết mở miệng ra sao.
" Đã kêu Sơ Nhất cho người đi nhìn chằm chằm rồi. " Nam tử thở dài bất đắc dĩ một tiếng, bàn tay to vuốt vuốt sợi tóc của Mộc Tịch Bắc, cưng chiều mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc giơ lên khuôn mặt tươi cười, lúc này mới yên tâm.
Hai ngày sau, Tề gia quả nhiên ở trên bãi săn tổ chức tang lễ, dù sao quyền quý của Đế đô đều ở đây, nếu như kéo thi thể Tề Huy về nhà rồi mới làm, sợ là không có mấy người sẽ tham gia, hơn nữa thi thể để thời gian lâu sợ sẽ bị hư thối, cho nên ở trên bãi săn chuẩn bị tang lễ ngược lại cũng không có gì không đúng.
Thời gian tang lễ ở chạng vạng tối, cho nên rất nhiều người đều tới tham gia, Hoàng đế còn mang theo đám phi tử cùng nhau đến đây, để thể hiện sự kính trọng của mình với Tề gia, cùng thể hiện sự bi thương khi Tề Huy gặp nạn chết đi.
Mộc Tịch Bắc đi theo Mộc Chính Đức đến đây, phóng nhãn nhìn lại, Tề gia đem mấy doanh trướng to lớn nối liền với nhau, bên trong đều dùng vải trắng ngăn cách, vô cùng rộng rãi sáng ngời, từ linh đường đến quan tài đầy đủ mọi thứ, thậm chí là bàn ghế chiêu đãi tân khách cũng rất chỉnh tề, cũng không khác mấy so với phòng ở, thậm chí trang hoàng còn tỉ mỉ hơn.
Mộc Chính Đức bày ra một khuôn mặt tươi cười vô sỉ, đi ở phía trước, gặp người liền cười chào hỏi, hàn huyên, người không biết còn tưởng rằng Tề gia đang có chuyện gì vui, thế nhưng làm cho Mộc Chính Đức cao hứng đến như vậy.
Mộc Tịch Bắc đi ở phía sau ông, trong mắt cũng không nhịn được mang theo vài phần ý cười, Mộc Chính Đức từ trước đến giờ là hỉ nộ không lộ, nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác lại bày ra một khuôn mặt tươi cười, rõ ràng là cho Tề gia ngột ngạt.
Sau khi Mộc Tịch Bắc theo ông đi vào trong, đầu tiên đập vào mi mắt chính là một cỗ quan tài gỗ lim của nam cực lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, lại là một bài vị dùng hoa trắng làm thành một cái tế tự nền trắng màu đen thật to!
Lại xoay qua chỗ khác dò xét bốn phía, phát hiện đều là dùng vải màu trắng ngăn cách, thật giống như chia ra từng gian phòng, bên ngoài gió thổi vào, màn che màu trắng trong phòng cũng theo gió phiêu lãng, ít nhiều có mấy phần doạ người.
Sau khi Mộc Chính Đức đi vào, trong trướng liền yên tĩnh không ít, tất cả đều phóng ánh mắt qua đó, dù sao cũng có không ít người đã nhận thấy được mạch nước ngầm cùng bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Tướng phủ và Tề gia đã bắt đầu khởi động.
" Tề đại nhân bớt đau buồn a. " Mộc Chính Đức hai tay ôm quyền mở miệng nói với gia chủ Tề gia đang chiêu đãi tân khách.
Sắc mặt của gia chủ Tề gia có chút khó coi, dù sao ông từ trên mặt của Mộc Chính Đức nhìn ra cũng chỉ có cười trên nỗi đau của người khác, cho nên xanh mặt không có mở miệng.
Mộc Chính Đức cũng không để ý, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc ở sau lưng: " Còn không mau vấn an với Tề bá bá con."
Biểu tình trên mặt không ít người có chút quái dị, lúc này còn vấn an, thấy thế nào cũng có chút kỳ cục, nhi tử người ta đều đã chết rồi, còn có thể tốt được sao? Từng người trong lòng không khỏi thầm mắng Mộc Chính Đức thật sự là đủ âm hiểm.
Mộc Tịch Bắc thuận thế tiến lên, mở miệng nói với gia chủ Tề gia: " Tề đại nhân xin bớt đau buồn, Tề phi nương nương đã đi tây phương, bây giờ Tề nhị công tử lại chết bởi độc thủ, thật sự là thiên ý trêu người, mong rằng Tề đại nhân sớm lấy lại tinh thần. "
Gia chủ Tề gia miễn cưỡng gật gật đầu, Mộc Tịch Bắc nhân cơ hội đánh giá vẻ mặt của Gia chủ Tề gia, phát hiện lúc mình đề cập đến Tề phi bi thống trong mắt gia chủ Tề gia rõ ràng nồng đậm hơn một chút, ngược lại đối với nhị tử chết, lại không bằng Tề phi.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc trở nên tĩnh mịch, xem ra suy đoán của mình quả nhiên là đúng, người chết đi quả thật không phải nhị tử Tề gia Tề Huy.
" Tề gia chúng ta không cần người như ngươi tới tham gia tang lễ của Huy nhi chúng ta, người đâu! Mời nàng ta đi ra ngoài cho ta! " Từ sau màn che linh đường màu trắng đi ra một lão phụ nhân chống quải trượng, thân mặc y phục trắng đầu đội ngân sức.
Mở miệng nhằm vào chính là Mộc Tịch Bắc, dựa theo tuổi tác cùng thân phận đến tính, người này hẳn là mẫu thân của gia chủ Tề gia, Tề lão thái quân.
Bây giờ nhìn lại, mặc dù tóc đã hoa râm, năm tháng cũng ở trên mặt của bà ta để lại không ít dấu vết, nhưng một thân khí độ nghiêm nghị đó có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ chắc chắn cũng là một người luyện võ, Tề lão thái quân một tay chống quải trượng, bộ mặt tức giận đứng ở trước linh đường nhìn Mộc Tịch Bắc.
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút lúng túng, Mộc Tịch Bắc nhíu mày, không có mở miệng, Tề lão thái quân tiếp tục nói: " Còn thất thần làm cái gì, còn không mau mời người ra ngoài, Tề gia ta cũng không có mặt mũi lớn đến nỗi, có thể mời được Vĩnh Dạ quận chúa cùng Thừa tướng đại nhân đến đưa tiễn đứa cháu bất hiếu của ta. "
Tề lão thái quân nói một câu, quải trượng trong tay liền ngăn không được gõ mạnh xuống mặt đất, phát ra từng tiếng vang chấn động.
Đám người đều hướng ánh mắt về phía Mộc Chính Đức và Mộc Tịch Bắc, không biết hai người sẽ giải quyết sự xấu hổ này như thế nào, chẳng lẽ thật sự sẽ ở trong buổi tang lễ của Tề gia bị đuổi ra ngoài cửa, nếu thật sự là như vậy, thì Tướng phủ thật đúng là rất mất mặt.
Hai người Mộc Chính Đức và Mộc Tịch Bắc đều không mở miệng, Tề lão thái quân lại để ý không tha người nhìn thấy một cái hầu bao màu hồng bên hông Mộc Tịch Bắc tiếp tục mở miệng nói: " Quả thật là thứ có nuôi dưỡng mà không có mẹ dạy dỗ! Tang lễ của nhà khác vậy mà lại mặc thành cái dạng này! Hừ."
Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc càng sâu, mà hai mắt Mộc Chính Đức lại hơi nheo lại, ông kiêng kỵ nhất chính là có người nói Sở Lương không phải, huống chi, hôm nay Tề lão thái quân nói chuyện còn nói đến hai người, ngay cả Mộc Tịch Bắc cũng lôi ra mắng.
Mộc Tịch Bắc đưa tay đùa nghịch hà bao bên hông hai lần, kỳ thật thứ này là màu hồng rất nhạt, căn bản không hấp dẫn tầm mắt lắm, chẳng qua là vì hôm nay y phục nàng tương đối trắng, đồng thời bởi vì hai ngày trước nàng mất máu quá nhiều, cho nên cả người đều tái nhợt, hầu bao này ngược lại chói mắt rất nhiều.
" Tề lão thái quân thật sự là hiểu lầm, ta vốn muốn cất đi, chỉ là vừa rồi đến trên đường lại gặp Bệ hạ, thấy trên hông Bệ hạ đúng lúc đeo một túi thơm màu xanh biếc, ta liền cho rằng cái này chắc hẳn không ảnh hưởng toàn cục, nhưng không biết Lão thái quân lại để ý như thế." Mộc Tịch Bắc cười nói.
Sắc mặt của Tề lão thái quân có chút khó coi, Mộc Tịch Bắc dẫn đề tài đến trên người đương kim Hoàng đế, hai ngày này xung đột của Hoàng đế với Tề gia càng ngày càng rõ ràng, lại thêm Tướng phủ vẫn luôn ở giữa quấy nhiễu, vốn chính là giương cung bạt kiếm.
Nhưng những lời này của Mộc Tịch Bắc chẳng phải sẽ khiến cho Hoàng đế nghĩ lầm rằng Tề gia cố ý muốn đối đầu với Hoàng đế, thậm chí là công khai khiêu khích, sắc mặt của Tề lão thái quân không khỏi xanh mét, hai tay chống quải trượng nhịn không được run run.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một sự khinh miệt, trong thiên hạ này, vô luận quyền lực của ngươi có lớn đến cỡ nào, chỉ cần ngươi còn không phải Đế vương, ngươi vĩnh viễn đều không có khả năng vô pháp vô thiên, huống chi, dưới sự trợ giúp của Mộc Chính Đức và mình, thế lực hiện giờ của Hoàng đế thậm chí có thể nói là còn vượt trội hơn An Nguyệt Hằng một bậc, huống chi là Tề gia đã trả lại không ít binh quyền.
Thở dốc một lát, Tề lão thái quân nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo vài phần chán ghét, lại mở miệng nói: " Được rồi, không cần nhiều lời, Tề gia chúng ta miếu nhỏ, không chứa được Vĩnh Dạ quận chúa, Vĩnh Dạ quận chúa vẫn là cáo biệt đi."
Mộc Chính Đức còn chưa mở miệng, Mộc Tịch Bắc đã quay đầu nói với Mộc Chính Đức: " Phụ thân, nếu Tề lão thái quân không hoan nghênh chúng ta, con thấy chúng ta vẫn nên về trước đi, cũng miễn cho Tề lão thái quân nhìn thấy trong lòng lại buồn phiền."
Mộc Chính Đức gật gật đầu, dường như cũng rất tán đồng, lúc này liền xoay người đi ra ngoài, mọi người không khỏi sững sờ, Mộc Chính Đức chẳng lẽ dễ dàng để bị đuổi đi như vậy? Thật sự là không giống phong cách của ông ta chút nào.
" Mẫu thân, hôm nay là tang lễ của Huy nhi, người cần gì phải gây thêm sự cố, để nó đi không được thanh thản, nếu Thừa tướng có thể đến, đây dù sao cũng là một phần tâm ý của Thừa tướng, vô luận có ân oán gì, đều là người chết lớn nhất. " Gia chủ Tề gia cũng không hi vọng Mộc Chính Đức ở lại đây, nhưng những lời này nói lại là hợp tình hợp lý, khiến cho người ta không tìm ra tật xấu gì.
Người chết thế nhưng là đích thứ tử Tề gia, nếu như Tề gia tạm thời buông xuống ân oán, ngược lại cũng không có gì nói không thông.
Tề lão thái quân thấy vậy thì không lên tiếng nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, dời ánh mắt về nơi khác.
Mộc Chính Đức thấy vậy liền mở miệng nói: " Nếu Tề huynh ngươi thịnh tình giữ lại, ta liền cố mà làm vậy, Bắc Bắc, còn không trở lại."
Một câu của Mộc Chính Đức lại khiến cho sắc mặt của Gia chủ Tề gia xanh mét, nhưng vẫn phải nuốt xuống cục tức này.
Mọi người đều chen chúc trong doanh trướng, phần lớn đều là một thân y phục trắng, Mộc Tịch Bắc cũng trà trộn ở trong đám người, không dễ nhìn thấy, cẩn thận quan sát bố cục bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở bài vị trên linh đường Tề Huy.
Bài vị của Tề Huy được bày ở trước tế chữ, phía dưới cúng rất nhiều hoa quả, trước đó nữa chính là một đỉnh lư hương, nghĩ đến là chờ lát nữa cho khách nhân đến tế bái.
Không bao lâu, tế điện đã bắt đầu, đông đảo đại thần đều tiến lên cầm nén hương, đối với linh vị Tề Huy đơn giản lạy một cái, dù sao cho dù Hoàng đế trước đó đã cắt chức Tề Huy, thu hồi binh quyền của hắn, nhưng qua nhiều năm như vậy hắn ở trong quân đội cũng vẫn rất có uy vọng, ai cũng không ngờ lúc này lại bị người bắt được nhược điểm.
Khách nam xong sau đó liền tới nữ quyến, nhưng so sánh với khách nam, nữ quyến liền muốn nhanh chóng hơn nhiều, bởi vì đại đa số nữ quyến đều không cần bái lạy, đều đã có phu quân mình đại biểu, ngược lại là một số người có phân lượng, hoặc là địa vị cao quý một chút mới có thể tiến hành bái tế.
Đương nhiên, cho dù Mộc Tịch Bắc là Quận chúa, nhưng cũng không cần đến bái tế, cho nên từ đầu đến cuối nàng chỉ đứng ở một bên nhìn đám người bái tế, bất động thanh sắc đánh giá tình cảnh giữa trướng.
Trong nháy mắt giương mắt, Mộc Tịch Bắc lại nhìn thấy linh đường kia hình như có chút quái dị, bởi vì ở trong doanh trướng, cho nên kéo lại màn sân khấu hẳn là dựa vào một tấm ván gỗ chỉnh tề, mà tấm ván gỗ cố định trên mặt đất, chống đỡ lấy.
Cho nên linh màn này hẳn phải được trải bằng, nhưng nhìn từ góc độ của Mộc Tịch Bắc, ở giữa hình như lại có một chỗ nhô lên, điều này không khỏi làm Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày.
Sau khi suy nghĩ một chút, Mộc Tịch Bắc không khỏi nhếch miệng, dường như đã biết ở trong đó để vật gì, trong mắt lóe lên một tia trào phúng.
Sau khi mọi người tế bái xong, thì đều tự do đi lại trong doanh trướng, hàn huyên với nhau, phu nhân quan viên tiểu thư tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ, áp khí trong trướng rất trầm thấp, nhưng cũng không có người nào lớn tiếng ồn ào, nhìn có vẻ rất nặng nề.
Không bao lâu, Hoàng đế liền dẫn theo mấy vị phi tử tới, sau khi thắp một nén nhang liền nói chuyện phiếm với gia chủ Tề gia và Tề lão thái quân, hình như là đang hàn huyên cùng trấn an.
Có điều nghĩ cũng biết, Hoàng đế tất nhiên sẽ không thực tình bi thống cho Tề gia, chắc hẳn trong lòng đang cực kỳ mừng rỡ khi Tề Huy chết.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trong đám người, cũng không dễ thấy, nhưng rất nhanh đã có một người thị nữ đi tới mở miệng nói với nàng: " Vĩnh Dạ quận chúa, công tử chúng ta mời ngài đến gặp mặt."
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: " Tề Tuấn?"
" Đúng là Tam công tử chúng ta. " Tỳ nữ kia đáp.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhìn nhìn khắp doanh trướng đều là màn che, nếu như không có người dẫn đường, e rằng trong lúc nhất thời thật đúng là không phân biệt được nơi nào với nơi nào: " Dẫn đường đi."
Tỳ nữ kia khom người ở phía trước dẫn đường, Mộc Tịch Bắc theo bước chân của nàng ta một đường đi về phía trước, quan sát đến lộ tuyến.
Cho đến khi đi đến trước một gian màn che làm thành gian phòng, tỳ nữ mới mở miệng nói: " Quận chúa mời."
Mộc Tịch Bắc xốc lên màn trướng, lại nhìn thấy Tề Tuấn một thân áo bào ngân bạch thêu tơ lụa đang khoanh tay mà đứng.
" Không biết Tam công tử mời ta đến có chuyện gì không?"
Tề Tuấn nghe thấy Mộc Tịch Bắc mở miệng, quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, này vừa quay đầu lại làm cho Mộc Tịch Bắc giật mình, khuôn mặt Tề Tuấn vốn bóng loáng giờ phút này lại mọc đầy râu cằm, trong mắt tơ máu cũng không hề ít, nhìn ra mấy ngày nay sống cũng không tốt.
Có điều nghĩ cũng hiểu được, thân thể Tề Tuấn vốn cũng không tốt, lại bởi vì kế hoạch của hắn thất bại hại chết Tề phi, thậm chí là khiến Tề gia mất đi không ít binh quyền, đây đối với thiên chi kiêu tử luôn luôn tự xưng là bất phàm mà nói là một đả kích trầm trọng, chắc hẳn hai ngày này Tề Tuấn vẫn lâm vào trong tự trách cùng đả kích thất bại.
" Xem ra Vĩnh Dạ quận chúa vẫn rất mạnh khỏe. " Tề Tuấn mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc cười như không cười:" Hình như cũng không tệ lắm."
" Vĩnh Dạ quận chúa quả nhiên là nữ trung hào kiệt, sợ là thiên hạ này ít có địch thủ. " Tề Tuấn mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc lại lắc đầu: " Tề Tam công tử có thể nói chính là một đối thủ lớn nhất? Thủ đoạn của Tam công tử luôn luôn khiến cho người ta sợ hãi thán phục."
" Của ta cho dù có sợ hãi thán phục, nhưng thủy chung không bằng Quận chúa tuyệt mỹ. " Tề Tuấn lại mở miệng.
" Tam công tử chê cười, nhưng chắc hẳn lần này Tam công tử mời ta đến sợ không phải để ca ngợi lẫn nhau đi." Mộc Tịch Bắc cười nói.
Tề Tuấn một đôi mắt mang theo cảm giác trắng nõn nà không nói ra được, nhìn Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
" Ta chỉ muốn Tề gia ta và Tướng phủ không còn thù oán không đội trời chung, tội gì phải đấu đến ngươi chết ta sống? Đến cuối cùng, vô luận là Hoàng Thượng hay là Nhiếp Chính Vương thắng, đều là chúng ta hao tổn bản thân, thành toàn người khác, Quận chúa thấy thế nào?"
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Tề Tam công tử nói có lý, cho nên Tam công tử có ý tứ là?"
Tề Tuấn một đôi mắt rơi vào trên thân Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói: " Ta chỉ nghĩ Tướng phủ và Tề gia chúng ta chém giết nhau, cuối cùng đều không nhận được chỗ tốt gì, cho nên không bằng Quận chúa liên thủ với Tề gia chúng ta, không biết ý của Quận chúa như thế nào?"
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, Tề Tuấn nếu như đến thúc đẩy ngưng chiến, nói lời ngược lại cũng có thể tin, nhưng nếu nói muốn hai nhà liên thủ, cái này thật sự có chút không hợp với lẽ thường.
Dù sao hai nhà căn bản cũng không cùng một chủ tử, căn bản không có biện pháp kết thành đồng minh.
Cho nên Mộc Tịch Bắc trầm tư, chỉ cảm thấy Tề Tuấn làm như vậy sợ là còn có mục đích khác.
Hai người ngươi tới ta đi, Tề Tuấn dần dần rơi vào hạ phong, Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Đều nói kiên trì chính là thắng lợi!"
" Hừ, xem ra là đánh giá thấp khả năng của Tề Tam công tử. " Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói.
Tề Tuấn không nói gì, nhưng ánh mắt kia lại rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc.
" Vĩnh Dạ quận chúa cáo biệt không tiễn. " Tề Tuấn bắt đầu đuổi người.
Mộc Tịch Bắc gật đầu không nói gì, ngược lại trực tiếp đứng dậy rời đi.
Chỉ là khi Mộc Tịch Bắc đi đến trước cửa màn che, lại phát hiện ngoài cửa tụ tập không ít người, ở sau lưng nàng, nghị luận ầm ĩ, lại đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, không biết thảo luận cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.