Chương trước
Chương sau
Lúc Mộc Tịch Bắc đến, Mộc Kiến Ninh đã đến rồi, Mộc Tịch Bắc đứng nhìn từ đằng xa, liền nhìn thấy một thân váy dài bách điệp quét đất màu cam Mộc Kiến Ninh.
Trải qua thời gian hơn một năm, Mộc Kiến Ninh cũng coi như có địa vị cao quý, ở trong cung cũng đã gặp không ít người và việc bẩn thỉu trong tối ngoài sáng, cũng đã trải qua cảm giác được mọi người a dua nịnh hót thậm chí bị người quay lưng phản bội, những sự rèn luyện này làm cho Mộc Kiến Ninh thành thục không ít, bất kể là ai cũng không thể đem nữ tử một thân ung dung hoa quý thành thục trước mắt và Mộc Tam tiểu thư không có đầu óc ở Tướng phủ năm đó liên hệ lại với nhau, là người đều có thể thay đổi, rất nhiều lúc, người tự đặt bản thân mình vào một địa điểm đặc biệt, thì sẽ kích phát ra tiềm lực vô hạn của mình, thậm chí còn khiến cho người đó hoàn toàn thay đổi.
Mộc Tịch Bắc một thân váy dài sương mù màu lam khoác áo sa mỏng Yên Hà, phía trên điểm xuyết vô số viên kim cương lấp lánh, tựa như trên bầu trời đêm điểm xuyết vô số ngôi sao sáng, mỹ lệ kinh người, dưới ánh nắng trời chiều chiếu rọi càng chiết xạ ra vầng sáng nhàn nhạt, mỹ lệ cực kỳ.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt đi hướng Mộc Kiến Ninh: " Thỉnh an Ninh tần nương nương. "
Mộc Kiến Ninh quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn vị Ngũ muội muội càng ngày càng lợi hại này, trong phức tạp, còn xen lẫn một tia sợ hãi, nhàn nhạt mở miệng nói: " Đứng lên đi, lễ này của ngươi ta chịu không nổi."
Mộc Tịch Bắc cũng không phản bác, chỉ cười cười đứng lên, mở miệng nói:" Nhìn trang phục của Ninh tần nương nương, xem ra cuộc sống ở trong cung cũng không tồi."
" Ha ha, đúng là cũng không tệ, thứ nên có đều có, thứ không nên có tranh một hồi ngược lại cũng có. " Mộc Kiến Ninh dường như có chút mệt mỏi, một năm ở trong cung, nàng cảm thấy cực kì mệt mỏi, tuổi Hoàng đế đã lớn thậm chí đủ để làm phụ thân của nàng, nhưng bởi vì hình dáng của nàng cực giống mẫu thân Hoàng đế, cho nên Hoàng đế ở trước mặt nàng không phải một nam nhân có thể dựa vào, mà là một nam hài từng thời từng khắc chỉ muốn ỷ lại nàng, nhưng khác biệt chính là, trong tay của nam nhân gọi là hài tử này lại nắm giữ quyền lực tuyệt đối, nắm trong tay sinh tử vinh nhục của mình, cho dù quyền lực không nằm trong tay của ông, nhưng thủy chung vẫn có quyền sinh sát nàng.
Cho nên, nàng có khả năng dựa vào thuỷ chung chỉ có hai điểm, một điểm là làm cho mình luôn luôn hữu dụng với phủ Thừa Tướng, sẽ không bị người vứt bỏ, một điểm còn lại chính là phải học được cách lấy lòng Hoàng đế, cho dù ông ta có thể chỉ xem mình như cái bóng của mẫu thân ông ta, nhưng mình nhất định phải làm tốt nhân vật này, chẳng qua Mộc Kiến Ninh không thể không lộ ra một nụ cười tự giễu, Hoàng đế đem nàng làm thế thân của mẫu thân ông ta, nhưng mà mỗi lần ở trên giường lại vẫn làm đủ kiểu như trước, đây cũng thật sự có chút châm chọc.
Cho nên, nàng mệt mỏi, nàng thật sự rất mệt mỏi, trong cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, khi ngươi đứng càng cao, cách Hoàng đế càng gần, người muốn ngươi chết lại càng nhiều, nhưng nếu bây giờ mình muốn sống sót, thì không thể không ở trong loại mệt mỏi này, có lẽ có một ngày, bản thân mình đột nhiên có thể thư giãn, khả năng chính là chết đi.
Mộc Tịch Bắc nhìn trâm cài tóc quỳnh chi hải đường, cùng mấy cây trâm cài hồ điệp giương cánh trên đầu Mộc Kiến Ninh, liền có thể đoán được tình huống của nàng ta ở trong cung: " Xem ra Tam tỷ tỷ vẫn rất thích hợp cuộc sống ở trong cung, lúc trước ta cũng chưa từng nhìn ra Tam tỷ tỷ là nhân tài đáng bồi dưỡng như vậy. "
Mộc Kiến Ninh không nói gì, thu hồi những tâm tư phức tạp, mở miệng nói: " Lần này gọi ta tới đây không biết có chuyện gì?"
Mộc Tịch Bắc nhìn mắt Mộc Kiến Ninh, quay đầu sang chỗ khác không có mở miệng, tựa hồ đang đợi cái gì.
Mộc Kiến Ninh nhìn bóng lưng nữ tử, không khỏi nhớ đến tin đồn của nàng cùng với Lục hoàng tử, nghe đồn nói Lục hoàng tử đột nhiên đổi tính trở nên tàn nhẫn ngang ngược lại có tình yêu sâu đậm với nàng ta, nàng thậm chí còn nghe nói, ngay cả An Nguyệt Hằng cũng có quan hệ không giống bình thường với nàng, lại nghĩ tới Tướng phủ, nữ tử nàng từng nghĩ là tỷ tỷ ruột của nàng ta, đến cuối cùng cũng chết ở trong tay nàng ta, nhưng dù vậy, nàng ta vẫn như cũ có được hết thảy.
Tề phi đột nhiên đi ra: " Quả thật là tỷ muội tình thâm, ta phải xin Vĩnh Dạ quận chúa hỗ trợ, mới có thể mời được Ninh tần của chúng ta ra, quả nhiên mặt mũi của Vĩnh Dạ quận chúa còn lớn hơn Tề phi này nhiều, chắc hẳn ở trong mắt Ninh tần Tề phi ta chẳng qua cũng chỉ là đồ vật không đáng nhắc tới thôi."
Mộc Kiến Ninh nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, dường như không biết dụng ý nàng làm như vậy, có điều mặc kệ thế nào, nàng cũng không có lựa chọn nào khác, nàng và Tề phi rất không hợp nhau, ngược lại với Ngũ Y Nhân mới được thả ra lại tốt hơn một chút, dù sao Ngũ Y Nhân đoan trang, tiến thối có chừng mực, mà Tề phi thì cực độ kiêu căng, thời khắc đều không quên phải giẫm lên ngươi một cước.
" Tham kiến Tề phi nương nương. " Mộc Tịch Bắc và Mộc Kiến Ninh đều hành lễ với Tề phi.
Tề phi cầm khăn che lấy bờ môi đỏ tươi nở nụ cười: " Ha ha ha... Các ngươi thật đúng là khách khí, với bản cung có gì mà phải khách khí, Ninh tần muội muội, là Bản cung xin Vĩnh Dạ quận chúa hỗ trợ mời ngươi ra, sao vậy, chẳng lẽ Vĩnh Dạ quận chúa không nói với muội muội sao?"
Mộc Kiến Ninh cũng treo lên khuôn mặt tươi cười, cũng không tránh đi bàn tay Tề phi với đến, mở miệng nói: " Tỷ tỷ muốn gặp muội muội chỉ cần phái người thông truyền một tiếng không phải được rồi, muội muội làm gì có đạo lý không đi, ngược lại còn muốn làm phiền Vĩnh Dạ quận chúa một chuyến, điều này khiến cho người làm tỷ tỷ như ta thấy thật băn khoăn."
" Lời này của muội muội thật quá xa lạ rồi, nếu như thật sự trực tiếp phái người tới, chắc hẳn trong lòng muội muội ngươi cũng không thích, ngược lại lại nghĩ ta làm cao, bản ý của tỷ tỷ hôm nay chính là muốn cùng muội muội bắt tay giảng hòa, cùng nhau đối phó Ngũ Quý phi, nhưng vì muội muội vẫn luôn có chút hiểu lầm tỷ tỷ, cho nên lúc này mới cầu đến Vĩnh Dạ quận chúa, biểu thị thành ý. " Tề phi nói xong cười nhìn Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên, trong mắt dường như còn mang theo cảm kích.
Mộc Tịch Bắc tựa hồ cũng vì tránh hiềm nghi, nên vẫn duy trì khoảng cách nhất định với hai người, hình như không nghe thấy hai người đang nói với nhau chuyện gì.
Nhưng sau khi Mộc Kiến Ninh nghe được lời nói của Tề phi, vẫn theo phản xạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, chẳng lẽ cùng Tề phi hợp tác đối phó Ngũ Y Nhân là ý tứ của nàng ta?
Mộc Kiến Ninh cau mày đi về phía trước mấy bước, không tiếp tục nhìn Mộc Tịch Bắc nữa, tự mình suy tư, hiện giờ, một chuyện nàng thường làm nhất chính là suy đoán lòng người, suy đoán tâm ý của Hoàng đế, suy đoán tâm ý của đối thủ, suy đoán tâm ý của hạ nhân, chỉ có như vậy, mới có thể khiến nàng nắm chắc mọi người ở trong tay của mình.
Tề phi nhìn nhìn Mộc Kiến Ninh đi lên trước mấy bước, lại nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc đứng ở cách đó không xa, trong mắt lóe lên một ý cười đạt được, bất động thanh sắc đánh ra một thủ thế.
Mộc Tịch Bắc thấy vậy, ý cười bên môi càng thêm rõ ràng, nhưng vẫn giả vờ ngu ngơ nhìn đại thụ bên cạnh, dường như đang cẩn thận đếm từng lỗ thủng trên cây.
Đột nhiên, hai tên hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, tựa như đã sớm trốn tại nơi này, mỗi người chế trụ một bên vai của Mộc Kiến Ninh, bay vút rời đi, thoáng cái liền biến mất ở trong rừng cây.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người Tề phi, nhưng lại không hề kinh hoảng, điều này khiến Tề phi có chút thất vọng.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một độ cong quỷ dị, mở miệng nói: " Tề phi nương nương đây là ý gì."
Tề phi lại chỉ kéo lên môi đỏ gợi cảm, mở miệng nói: " Chỉ muốn hảo hảo đáp lễ Vĩnh Dạ quận chúa một chút thôi."
Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ nhìn Tề phi cười đến tùy tiện, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu.
" Vĩnh Dạ quận chúa, ngươi đối nghịch với Tề gia là vì cái gì? Vì danh? Vì lợi? Hay là vì nam nhân? " Hai gò tuyết trắng trước ngực Tề phi cơ hồ muốn bật ra, mang theo cao ngạo mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.
" Vậy nương nương lại là vì cái gì? " Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt hỏi ngược lại, dường như cũng không bởi vì Mộc Kiến Ninh bị mang đi mà có một chút hoảng hốt.
Tề phi thấy vậy nhịn không được hỏi ngược lại: " Chẳng lẽ Vĩnh Dạ quận chúa không thấy lo lắng khi Ninh tần nương nương bị mang đi? Hay là nói Quận chúa đối đãi tỷ muội thân tình chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi."
Mộc Tịch Bắc thoáng cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tề phi ở đối diện, trả lời: " Hình như Nương nương đối với lần gặp mặt này cũng không thành khẩn, đây thật sự khiến cho ta rất mất hứng. "
Hai người dường như cũng không chịu đi theo lời nói đối phương đề ra, vẫn như cũ nói nói cười cười, điều này không khỏi làm không khí của cuộc đối thoại này có chút quỷ dị.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, sắc trời đã tối xuống, vô số lá rụng bị gió mạnh bất thình lình cuốn bay tán loạn khắp nơi, Tề phi nhịn không được cầm lấy tay áo che lại hai mắt, tựa hồ là sợ bão cát này che mắt, Mộc Tịch Bắc lại đứng ở trong bão cát, không tránh không né, nhìn thẳng Tề phi trước mặt.
Mà lúc này, lại có thêm hai tên hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, bịt miệng Tề phi cũng trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Mộc Tịch Bắc một mình đứng ở trong gió, làn váy bay lên, dường như tâm tình không tệ, xem ra trò hay đã bắt đầu rồi, nàng ngược lại muốn nhìn, lần này Tề phi còn có thể tránh được một kiếp này không?
Trở lại nơi ở, Ân Cửu Dạ nhìn thấy sợi tóc của Mộc Tịch Bắc hơi rối bù, biết đây là do bão cát, liền vắt khô một cái khăn lông ấm, nhẹ nhàng giúp Mộc Tịch Bắc lau mặt, thần sắc ôn nhu, tựa như đang che chở một món trân bảo nào đó vậy.
Mộc Tịch Bắc chỉ nháy con mắt không tính lớn lại cực kì thanh tịnh nhìn nam tử trước mặt, không có mở miệng, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được này. Nam nhân này nói không nhiều, tính khí thì vừa nóng nảy vừa ác liệt, ra tay lại càng tàn nhẫn ngoan độc, nhưng hắn đối với nàng lại thương tiếc như vậy, cho dù giữa hai người đã từng có vô số khúc mắc, nhưng rốt cục quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn ở bên nhau.
Một màn yên tĩnh tốt đẹp này, thậm chí khiến cho nữ nhân chưa từng ôm ảo tưởng đến tương lai như Mộc Tịch Bắc đều nhịn không được tưởng tượng ra tương lai của mình và hắn, có phải tương lai bọn họ cũng sẽ có con của mình, sẽ ở bên nhau đến tóc trắng xoá, hoặc là sẽ tay nắm tay đi thẳng đến cuối đường...
Sau khi Ân Cửu Dạ vung tay ném khăn mặt vào trong chậu, liền không xen vào nữa, ngồi xuống ghế, lại đưa tay kéo Mộc Tịch Bắc vào trong ngực của mình, chạm đến phần mềm mại kia hắn mới có thể yên tĩnh lại, ở bên người nàng, hắn thậm chí đã không còn mơ thấy ác mộng nữa, khi nhắm mắt lại thì những cảnh tượng đỏ tươi như máu lúc trước đã biến mất không thấy, thậm chí những thi thể chồng chất thành núi nhỏ cùng những oán hồn kêu gào khóc thét lặp đi lặp lại trong mộng cũng đều biến mất hầu như không còn.
Có nàng ở trong khuỷu tay, hắn mới có thể cảm thấy an bình.
Mộc Tịch Bắc nhu thuận ngồi ở trên đùi nam nhân, đánh giá khuôn mặt dễ nhìn của nam nhân, nhịn không được duỗi ra ngón tay chọc chọc, Ân Cửu Dạ lại một phen ngậm lấy ngón tay của nữ tử, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng gặm nuốt, khiến Mộc Tịch Bắc sinh ra một cỗ cảm giác tê dại.
" Ân Cửu Dạ, mọi chuyện chàng đều làm xong rồi à. " Mộc Tịch Bắc dời đi chủ đề.
Ân Cửu Dạ khẽ ừ, nhưng không có ý định nhả ra.
Mộc Tịch Bắc lại nghĩ đến một vấn đề khác: " Ân Cửu Dạ, chàng muốn làm Hoàng đế không?"
Ân Cửu Dạ dường như cảm thấy Mộc Tịch Bắc đang nghiêm túc đặt câu hỏi, có chút không tình nguyện nhả miệng, tiếp tục ôm eo thon mềm mềm của Mộc Tịch Bắc, lại chắc chắn mở miệng nói: " Muốn."
Lông mày Mộc Tịch Bắc có chút chau lại, Mộc Chính Đức và Ân Cửu Dạ đều muốn làm Hoàng đế, vậy sau này phải làm sao bây giờ? Nhưng mà nghĩ lại một chút, hai người này muốn làm Hoàng đế hình như đều liên quan đến mình, cho nên cũng không lo hai người sẽ tranh giành nhau.
Ân Cửu Dạ đôi khi có hơi ngang bướng, mặc dù có lúc có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại bởi vì thói quen nhiều năm trầm mặc nên vẫn không thường mở miệng.
" Ân Cửu Dạ, chàng nói chúng ta sẽ có về sau chứ. " Mộc Tịch Bắc cũng mang theo vài phần bất an, nàng không biết nam nhân nàng quen biết chưa đến hai năm này có thể tin được không, dù sao quen biết An Nguyệt Hằng hơn mười năm cuối cùng còn không phải tự tay giết nàng, điều này không khỏi làm nàng có thêm một tia hoài nghi cùng bất an.
Nhưng rõ ràng hai người bất an như vậy, lại cam tâm tình nguyện tụ cùng một chỗ, ý đồ sưởi ấm lẫn nhau, ai cũng không chịu buông tay, nếu như một ngày nào đó ngay cả cọng cỏ cứu mạng này cũng bị mất đi, như vậy cuối cùng còn lại có lẽ chỉ còn tàn sát cùng điên cuồng.
Sắc trời dần dần tối xuống, Hoàng đế đang ở trong doanh trướng của Tường tần, Tường tần bởi vì xuất thân là cung tỳ, cũng không phải đơn thuần dựa vào tư sắc đến mê hoặc Hoàng đế, cho nên có thể thấy được là một nữ tử có mấy phần tâm tư, nếu không làm sao có thể từ một tỳ nữ hầu hạ hoàng tử rửa mặt thay quần áo, lên tới tần vị như bây giờ.
Nghe nói Tường tần nương nương là một nữ tử tương đối an tĩnh, rất dễ nói chuyện, mặc dù đã làm chủ tử nhiều năm, nhưng không hề ra vẻ chủ tử gì, thậm chí có đôi khi bị người trào phúng, cũng chỉ cười trừ một tiếng rồi bỏ qua, vì thế mặc dù có rất nhiều người xem thường tỳ nữ bay lên thành Phượng Hoàng này, nhưng thanh danh của bà vẫn như cũ rất tốt.
Hơn nữa Hoàng đế dường như cũng cực kỳ thích đến bên người Tường tần, mặc dù không đến liên tục, nhưng mỗi tháng sẽ luôn có vài ngày như vậy tới chỗ của bà ngồi một chút.
Giờ phút này, Hoàng đế đang ngồi ở trên một cái ghế vuông, còn Tường tần thì an tĩnh pha trà, trong phòng tản ra hương trà nhàn nhạt, tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe rõ cả tiếng nước trà rót vào trong chén, tựa như sơn tuyền tuyệt đẹp nhất.
Hoàng đế chỉ cảm thấy mệt mỏi khắp người mình đang dần dần tản đi, ông còn nhớ, lúc trước tỳ nữ này ở bên cạnh mình từ nhỏ đến lớn, thời khắc chăm lo cuộc sống thường ngày của mình, sau lại còn ở lúc nguy hiểm chắn thay mình một đao, ông không biết cung nữ bình thường này có dã tâm gì hay không, nhưng ông biết, chí ít ở thời điểm mình không quyền không thế nàng vẫn có can đảm cứu mình, chỉ vẻn vẹn phần tâm tư này, liền đáng giá để nàng có được mọi thứ như hôm nay.
Dù sao thân ở địa vị cao, tâm tư của rất nhiều người ông đều có thể nhìn thấu, vì quyền, vì danh, vì lợi, người đứng bên cạnh ông luôn có mục đích này hoặc mục đích khác, cho nên ông luôn luôn trân quý phần hồn nhiên lúc trước kia.
Mà sau khi phong nàng làm thị thiếp, nàng vẫn luôn yên tĩnh, liền giống như lúc trước, chỉ là bởi vì làm chủ tử, không có mình triệu kiến, cơ hội xuất hiện ở trước mặt mình ít đi không ít, nhưng ông cũng chưa từng nghe nói nàng tranh cãi ầm ĩ gì, nói chuyện vẫn luôn nhẹ nhàng, không nóng không lạnh, khiến ông vô cùng an bình.
Tường tần chỉ có thể xem như là mỹ nhân thanh tú, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại có chút không giống nha hoàn bình thường.
Tường tần đem nước trà đã pha xong đặt vào bên người Hoàng đế, Hoàng đế nhẹ nhàng nhấp một ngụm, híp mắt lại, dường như cực kỳ hưởng thụ, nhưng sau khi nhấm nháp, lại mở miệng nói: " Phổ nhị này đúng là phổ nhị tốt, chỉ là ấm trà sao lại không dùng bộ ấm tử sa kia, cái ấm này hương vị chung quy vẫn kém hơn một chút, lần trước đưa cho ngươi bộ ấm tử sa kia sao lại không dùng đến. "
Tường tần đứng ở bên người Hoàng đế, mười phần yên tĩnh: " Bộ ấm tử sa kia bị thần thiếp tặng cho Ninh tần muội muội rồi."
Hoàng đế cau mày có chút không vui, bà nói là tặng cho nàng ta, nhưng Hoàng đế lại bởi vì Tường tần che chở nên trực tiếp cho rằng đây là Mộc Kiến Ninh đánh chủ ý lên ấm tử sa, không khỏi có chút không vui.
" Vương Thuận Minh, đi mang ấm tử sa từ chỗ Ninh tần về đây. " Hoàng đế mở miệng nói với Vương công công ở bên ngoài.
" Vâng, nô tài tuân chỉ. " Vương công công liền phái hai tên thái giám đi thu hồi ấm tử sa lại, còn mình thì vẫn như cũ canh ở ngoài cửa.
Hoàng đế một mặt ngâm nga tiểu khúc một mặt lấy tay nhẹ nhàng vỗ nhịp, Tường tần chỉ an tĩnh xoa bóp bả vai cho Hoàng đế, có vẻ rất săn sóc, bầu không khí cũng vô cùng hòa hợp.
Vương công công vẫn giữ ở ngoài cửa, không bao lâu, hai tên thái giám bị phái đi liền vội vội vàng vàng chạy trở về, đưa tay lau mồ hôi trên mặt.
Vương công công thấy trong tay hai người cũng không có ấm tử sa, liền nhăn nhăn đầu mày, hai tiểu thái giám lập tức nói nhỏ: " Sư phụ, Ninh tần nương nương không có trong doanh trướng, hỏi nha hoàn đi đâu, nha hoàn lại ấp úng, cũng không chịu nói. "
Vương công công ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, vừa thấy lông mày liền vặn theo, canh giờ này đáng lẽ phải đi ngủ rồi, muộn như vậy mà còn không ở trong doanh trướng, cái này chính là không hợp quy củ, chuyện này đúng là hơi nguy hiểm a.
Vương công công phất phất tay với hai tên tiểu thái giám, tự mình bắt đầu suy nghĩ, không bao lâu cũng đã tính toán xong, cúi người mở miệng nói với Hoàng đế ở bên trong: " Khởi bẩm Bệ hạ, Ninh tần nương nương không ở doanh trướng ạ. "
Thân thể Hoàng đế liền bật dậy khỏi ghế ngồi, bây giờ là giờ nào rồi, bên ngoài đã một mảnh đen kịt, nàng ta không ở trong doanh trướng lại chạy đi đâu?
Tường tần hơi rũ xuống đôi mắt, mở miệng nói: " Bệ hạ, có phải Ninh tần muội muội gặp nguy hiểm gì hay không, dù sao nơi đây núi sâu rừng hoang, không cẩn thận thì sẽ dễ dàng xảy ra chuyện."
Hoàng đế lúc này mới bình tĩnh lại, mở miệng nói với Vương công công: " Vương Thuận Minh, cùng Trẫm đến chỗ của Ninh tần một chuyến. "
Lời nói của Hoàng đế vừa hạ xuống, có chút áy náy gật gật đầu với Tường tần, Tường tần lại mở miệng nói: " Bệ hạ, tình cảm của thiếp thân và Ninh tần muội muội coi như không tệ, không biết có thể mang theo thiếp thân hay không, nếu không thiếp thân thật sự không thể ngủ yên. "
Hoàng đế nhìn Tường tần mười phần điềm tĩnh giờ lại mặt đầy lo lắng, không tự chủ được liền nhẹ gật đầu: "Nếu ngươi không yên lòng, vậy thì cứ đi theo trẫm đi."
Tường tần lộ ra một nụ cười hiểu ý, vẫn như cũ rất yên tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đi theo sau lưng Hoàng đế.
Trong lòng Hoàng đế đè nén lửa giận tích tụ, dù sao đã trễ như vậy bất kể là ai bị giày vo như thế̀ cũng đều không vui, nhưng trong lòng của ông rốt cuộc cũng có mấy phần để ý Ninh tần, dù sao nàng ta thật sự rất giống mẹ của mình, ông không hi vọng nàng cũng giống như mẫu thân mình, bất tri bất giác liền chết ở trong cung đình quỷ dị này.
Bước chân Hoàng đế mang theo vài phần lo lắng, đi đến trong doanh trướng của Mộc Kiến Ninh, nhấc lên mành vải liền đi vào, đánh giá chung quanh một phen, hết thảy như thường ngày, Hoàng đế đứng ở trước bàn, quay người mở miệng nói với cung nữ quỳ trên mặt đất: " Nương nương các ngươi đâu! "
Cung nữ kia có chút thấp thỏm mở miệng nói: " Nương nương ở lúc mặt trời xuống núi liền đi ra ngoài, chỉ là vẫn chưa trở về. "
" Sao lại ra ngoài lâu như vậy? Mấy người cung tỳ các ngươi cũng không đi theo hầu hạ ở bên cạnh sao! Các ngươi đều là thùng cơm sao! " Âm lượng Hoàng đế có chút cao lên.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta oan uổng. Ta không muốn lười biếng... Nhưng mà ta đang gõ thì mí mắt không biết là bị côn trùng hay là con muỗi cắn, sau đó ta còn xoa nhẹ.... Kết quả... Nó sưng đến nỗi mắt ta sắp không mở ra được... Trên mí mắt có một cục so với đậu nành còn lớn hơn, thật là khó chịu... Ta rất sợ hãi... Hu hu.
Ta cảm thấy nhất định là con muỗi cũng cảm thấy thẩm mỹ của ta xuất hiện vấn đề, cho nên giúp đỡ ta uốn nắn lại. Lại nói cái này có cần đi bệnh viện không nhỉ, hơi Cố cảm giác nóng rát... Nhìn màn hình cũng có chút mơ hồ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.