Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ rời đi trước, Mộc Chính Đức nhìn thân ảnh của hai người không có mở miệng, đại thần quanh người cũng đều nhìn theo ánh mắt Mộc Chính Đức, từng người cẩn thận suy đoán tâm tư của Mộc Chính Đức.
" Mộc tướng, giữa Ngũ tiểu thư và Lục hoàng tử... " Hồng Lô Tự thiếu khanh mang theo vài phần thăm dò mở miệng hỏi Mộc Chính Đức.
( Hồng Lô Tự thiếu khanh là một chức quan)
Mọi người và Hồng lô tự thiếu khanh liếc nhau một cái, sau đó đều dựng thẳng lỗ tai, tập trung ánh mắt vào trên người Mộc Chính Đức, nhưng trong lòng thì lại suy đoán trong lòng Mộc Chính Đức rốt cuộc đang nghĩ thế nào, chẳng lẽ thật sự muốn nâng đỡ Mộc Ngũ tiểu thư ngồi lên vị trí Lục hoàng tử phi, rồi một ngày nào đó... Phong lâm thiên hạ?
Chuyện này vốn là chuyện khó, nhưng vận khí của Mộc Ngũ tiểu thư lại vô cùng tốt, vậy mà trời đất xui khiến trở thành Quận chúa, có thân phận này, vấn đề này cũng không còn khó khăn như vậy nữa, cho nên đều xem ý tứ của Mộc tướng.
Mộc Chính Đức ánh mắt sâu xa, lại thu hồi tầm mắt dời đi chủ đề: " Gần đây Tề gia rất không an phận, người của Thái Bộc Tự và Quang Lộc Tự nhất định phải cẩn thận, đừng để người ta nắm được nhược điểm. "
" Vâng... " Người bị Mộc Chính Đức điểm đến sau khi liếc nhau, gật đầu cẩn thận đáp lời.
Trong tay Mộc Chính Đức cầm mũi tên lấy từ trong tay Mộc Tịch Bắc, ma sát qua lại, không có mở miệng, mọi người cũng đều im lặng đứng chờ, cho đến khi Mộc Chính Đức mở miệng lần nữa: " Được rồi, đều đi chơi đi."
Mấy người rối rít tản ra, Triệu Vu Giang vẫn có chút không lo lắng nên ở lại, sau khi mọi người rời đi, đi theo bước chân Mộc Chính Đức, mở miệng nói: " Mộc tướng, lần này đứa bé Loan Kiệt gây thêm phiền phức cho ông rồi."
Mộc Chính Đức chỉ hé ra một khuôn mặt tươi cười: " Không sao, Loan Kiệt là một đứa bé ngoan, chỉ là còn phải rèn luyện nhiều hơn."
Triệu Vu Giang tán đồng gật đầu, nghe thấy những lời này của Mộc Chính Đức, trong lòng mới xem như yên tâm.
Hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đi ở bìa rừng, nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía nam tử nói: " Đi đâu vậy?"
Một đôi mắt đen tĩnh lặng của Ân Cửu Dạ dừng ở trên một thân kỵ trang chu sa màu đỏ của Mộc Tịch Bắc, hỏi ngược lại: " Muốn cưỡi ngựa?"
Hai mắt Mộc Tịch Bắc lập tức sáng lên, kéo lấy cánh tay Ân Cửu Dạ gật đầu nói: " Được."
Ân Cửu Dạ nắm bàn tay nhỏ của nữ tử ở trong lòng bàn tay, mang theo nàng đi chuồng ngựa một vòng.
Mộc Tịch Bắc có chút kinh dị nhìn Ân Cửu Dạ: " Đây không phải chuồng ngựa của bãi săn. "
Ân Cửu Dạ gật đầu nói: " Của ta."
" Ân Cửu Dạ, sao chàng lại có nhiều tiền như vậy? " Mộc Tịch Bắc rốt cục hỏi một vấn đề nàng thắc mắc đã lâu.
" Lấy từ quốc khố. " Nam nhân đương nhiên mở miệng nói.
" Sân viện ở trong cung của chàng cũng là như thế? " Mộc Tịch Bắc có chút không dám tin mở miệng.
Ân Cửu Dạ gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
" Cho dù hoàng đế hào phóng cũng sẽ không cho chàng xa xỉ như vậy a, sao chàng có thể lấy được nhiều tiền từ trong quốc khố như vậy? " Mộc Tịch Bắc tiếp tục hỏi ngược lại.
" Hoàng đế không biết, ta để cho người ta đào địa đạo, thông đến quốc khố."
Mộc Tịch Bắc trợn mắt há hốc mồm không kịp lấy lại tinh thần, nam nhân thật đúng là to gan, vậy mà dám đào địa đạo thông đến quốc khố.
Nam nhân thấy bộ dạng đáng yêu của Mộc Tịch Bắc, nhịn không được nhẹ nhàng hôn một cái lên bờ môi phấn nộn đang cong lên của nàng.
Hai má Mộc Tịch Bắc hiện lên một rặng mây hồng, có chút xấu hổ quay mặt qua chỗ khác đánh giá chuồng ngựa này, chuồng ngựa không lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngựa cũng không quá năm con, nhưng đều là tuyệt thế ngựa tốt.
Sau khi Ân Cửu Dạ đánh giá một phen thì dắt ra một con Đích Lô, đặt dây cương vào trong tay Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc đánh giá đến con đứng hàng bát đại tuấn mã trong truyền thuyết này, nhịn không được sợ hãi thán phục, tảng trên có lông trắng, dưới mắt có rãnh nước mắt, bên cạnh trán mọc đốm trắng.

( Ngựa Đích Lô cứu mạng chủ nhân. Trang: Weibo)
Khi Mộc Tịch Bắc đang đánh giá, đồng thời Ân Cửu Dạ lại dắt ra một con Xích Thố, ngựa Xích Thố là giống ngựa Mông Cổ của vùng đất Tây Lương, ngày đi nghìn dặm, trèo non vượt suối, như giẫm trên đất bằng, toàn thân trên dưới, đỏ rực như lửa, không có nửa sợi lông tạp, từ đầu đến chân, dài một trượng, từ vó đến đỉnh, cao tám thước, tiếng hí vang trời, có chiến tích cưỡi mây xuống biển ( nguyên văn: Có đằng không nhập hải chi trạng),là tinh phẩm trong tinh phẩm.

( Ngựa Xích Thố: Anh hùng có Lã Bố, tuấn mã có Xích Thố)
Nam nhân nắm dây cương đi ra ngoài, Mộc Tịch Bắc dắt song song một bên, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Đi ra chuồng ngựa, Mộc Tịch Bắc liền khẩn cấp muốn lên ngựa, thời điểm kiếp trước nàng đã cưỡi ngựa rất nhiều lần, chỉ là kiếp này lại biến thành tiểu thư khuê phòng đại môn không ra nhị môn không bước, thật sự là khiến nàng nghẹn đã lâu.
Ân Cửu Dạ đứng ở bên cạnh Xích Thố đánh giá động tác của Mộc Tịch Bắc, vốn là muốn dìu nàng lên ngựa, lại không ngờ động tác nàng lắc mình lên ngựa lại thành thục như thế, giống như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, mang theo vài phần tùy ý cùng thoải mái.
Một bóng tiên diễm màu đỏ nhanh chóng lao vùn vụt ra ngoài, trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia kinh diễm, cũng lắc mình lên ngựa, cũng đuổi sát thân ảnh nữ tử lao vùn vụt ra ngoài, không bao lâu hai người đã chạy tuốt vào trong rừng.
Tiếng gió gào thét mà qua, ngựa dưới hông mặc dù dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng tốc độ lại cực nhanh, hai chân ôm chặt lưng ngựa, cảm nhận sự sảng khoái khó có được này.
Ân Cửu Dạ cũng theo sát phía sau, yên lặng nhìn bóng lưng nữ tử, từng thời khắc đều duy trì khoảng cách vừa đủ, bảo đảm lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn vẫn có thể đảm bảo an toàn cho Mộc Tịch Bắc.
Dần dần, Mộc Tịch Bắc thấy hơi mệt, cứ việc vẫn cảm thấy chưa đủ sảng khoái, nhưng lại bởi vì thể lực kiếp này không lớn bằng kiếp trước, cho nên cũng không còn tham luyến ( tham lam mê luyến),dứt khoát buông tay để con ngựa tự mình chậm rãi đi về phía trước.
Ân Cửu Dạ tung người xuống ngựa, dắt dây cương cho Mộc Tịch Bắc, ở phía trước dẫn đường, tâm tình tựa hồ cũng rất tốt.
" Sao lại biết cưỡi ngựa? " Ân Cửu Dạ khó được mở miệng.
Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ, đây là nàng học ở kiếp trước, nàng không muốn lừa gạt Ân Cửu Dạ, cho nên mở miệng nói: " An Nguyệt Hằng dạy."
Ân Cửu Dạ dừng lại một chút, lông mày hơi khóa chặt, hơi thở lập tức thay đổi, lại chỉ trầm mặc đi về phía trước.
Mộc Tịch Bắc cảm thấy có chút bất an, trực tiếp tung người xuống ngựa, hơi lo lắng mở miệng nói: " Ân Cửu Dạ."
Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc xuống ngựa, cũng dừng bước chân, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử, mang theo vài phần kiềm chế cùng hít thở không thông, người đầy cô tịch.
Mộc Tịch Bắc có chút đau lòng đưa tay vòng lấy eo nam tử, tựa đầu vào trước ngực hắn: " Ân Cửu Dạ."
Ân Cửu Dạ có chút cứng ngắc nhẹ nhàng nâng lên tay, gắt gao giam cầm nữ tử ở trong ngực của mình.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu mình lên, nhón mũi chân nâng lên gương mặt của Ân Cửu Dạ, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi đang nhếch lên của nam nhân: " Ân Cửu Dạ, sau này ta sẽ nói hết với chàng. "
Ân Cửu Dạ không nói gì, trực tiếp bao phủ đôi môi của nữ tử, hung hăng hôn lên đó, giống như muốn nhét nữ tử vào trong thân thể của mình.
Mộc Tịch Bắc nhắm lại hai mắt, ôn nhu đáp lại, tùy ý nam tử ngắt hái ở trên người mình.
Con ngựa ở một bên cúi đầu ăn cỏ xanh, ánh nắng mặt trời chiếu ở bên trên cổ đạo nhiễm ra quầng sáng nhè nhẹ, phá lệ nhu hòa, một đôi nam nữ ôm nhau ở trên cổ đạo rải xuống hai cái bóng thật dài.
Hai người lẳng lặng hôn nhau rất lâu, biết phấn môi của Mộc Tịch Bắc gần như sưng lên, Ân Cửu Dạ mới buông nữ tử ra.
Đỡ Mộc Tịch Bắc lên ngựa, Ân Cửu Dạ cũng cưỡi lên theo, ngồi ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, ôm eo của nàng, hai người tùy ý dạo bước giữa khu rừng, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thỏ rừng và gà rừng chạy vụt qua, giây lát liền biến mất không thấy.
Đi không bao lâu, hai người lại ở bên cạnh một con sông gặp được một người quen, Bạch Trúc.
Ngựa Bạch Trúc đang ăn cỏ ở bờ sông, uống nước dưới dòng sông nhỏ, còn Bạch Trúc thì hai tay ôm ngực tựa vào một cây đại thụ, bên miệng ngậm một cọng cỏ khô, mắt rũ xuống.
Đến khi truyền tới tiếng vó ngựa, Bạch Trúc mới nâng mắt lên, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cưỡi một con ngựa đi tới, ánh mắt hơi thâm sâu, trêu ghẹo nói: " Xem ra tình cảm của Vĩnh Dạ quận chúa và Lục hoàng tử quả thực không tồi."
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trúc đang dựa vào đại thụ, cười nói: "Ngược lại Bạch phó thống lĩnh thật sự rất hăng hái, người ta đều bận rộn đi săn, ngươi lại ở chỗ này hưởng thanh nhàn."
Ánh mắt Bạch Trúc lướt qua bờ môi sưng đỏ của Mộc Tịch Bắc, trực tiếp nhìn về phía nam tử sau lưng Mộc Tịch Bắc, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Một đạo bất cần đời mang theo vài phần thâm ý, một đạo tĩnh mịch thâm trầm mang theo vài phần đề phòng, trong mơ hồ, có thể thấy được vài phần đối địch.
Mộc Tịch Bắc dường như cũng đã nhận ra bầu không khí quỷ dị, thông minh không có xen vào, nhưng dù vậy, đại thủ trên eo mình vẫn có chút siết chặt, dường như đang công khai biểu thị quyền sở hữu của mình.
Bạch Trúc thu hồi ánh mắt, đảo qua cặp đại thủ một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười bất cần đời, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Vĩnh Dạ quận chúa hình như còn thiếu ta một chén canh gà."
Mộc Tịch Bắc cười có vài phần xấu hổ, ô cốt kê quả thật không dễ bắt, ngày đó vì lấy lòng Ân Cửu Dạ, nàng đúng là mặt dày mày dạn đòi Bạch Trúc, lại quên đi chuyện hứa cho Bạch Trúc một chén ra sau đầu, bây giờ bị bắt tại trận, thật đúng là rất khó xử.
" Canh gà lần trước chưa uống bao nhiêu, lại liên lụy đến chuyện Lương phi nương nương trúng độc tử vong, ta nghĩ đến canh gà này thật sự là âu lo, nếu như đưa đến cho Bạch phó thống lĩnh lại phát sinh ra vấn đề gì đó, ta thật sự không gánh nổi. " Mộc Tịch Bắc mặc dù xấu hổ, lại mang vẻ mặt thản nhiên tìm cái cớ.
Ý của Mộc Tịch Bắc thực mờ mịt, lại đủ để cho người nghe hiểu được, nói một cách khác, chính là đang nói cho Bạch Trúc biết, ta đây là vì tốt cho ngươi, một chén canh của ta tùy tiện liền lấy mạng Lương phi, đừng vừa mới bị người hạ độc, quay đầu đã muốn mạng của Bạch phó thống lĩnh.
Bạch Trúc sờ sờ cằm của mình, dường như đang suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của Mộc Tịch Bắc, tiếp tục nói: " Không thể tưởng được Quận chúa lại quan tâm ta như vậy, có điều cũng tốt, ngày khác Quận chúa lại hầm riêng một nồi cho ta cũng được. "
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, xem như im lặng đáp ứng.
Nhưng Ân Cửu Dạ lại mặc kệ, nhìn Bạch Trúc bình tĩnh cuống họng mở miệng nói: " Bạch phó thống lĩnh không có tay sao?"
Bạch Trúc vẻ mặt thản nhiên: " Việc này phải nói đến có qua có lại, Vĩnh Dạ quận chúa lấy mất con gà mà tại hạ thật vất vả mới bắt được, ngay cả một chén canh tại hạ cũng không có phần, trên đời này nào có đạo lý như vậy. "
Sắc mặt Ân Cửu Dạ chìm xuống mấy phần, lại mở miệng nói: " Thật ra là do Bản hoàng tử sơ suất, giữa người quen vốn không cần tính toán rõ ràng như vậy, nhưng giữa người dựa theo lợi ích mà qua lại, tất nhiên là phải tính toán không sai chút nào mới phải, cũng miễn cho thiếu ân tình."
Một câu của Ân Cửu Dạ đã trực tiếp phân ra giới hạn của Mộc Tịch Bắc và Bạch Trúc, trực tiếp phân hai người đến trao đổi lợi ích đồng giá, điều này không khỏi làm tâm tình của hắn tốt hơn không ít.
Bạch Trúc cũng không giận, nhìn về phía Ân Cửu Dạ trong mắt mang theo vài phần thâm ý, nhẹ nhàng nhổ ra cỏ khô ngậm trong miệng, lại nói một câu với Mộc Tịch Bắc: " Không biết lần này Ngũ tiểu thư có biện pháp gì tốt không, ta vốn muốn sau khi Liễu Vượng chết đi sẽ chiếm lấy nhóm Cấm Vệ quân này, đáng tiếc lại không đủ năng lực, không nắm chắc cơ hội tốt, để cho người ta nhanh chân đến trước. "
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Bạch Trúc mắt sắc sâu thêm vài phần, Bạch Trúc đột nhiên nhắc đến chuyện này, tuyệt đối không phải đơn giản là muốn tranh quyền đoạt thế, sợ là đang ám chỉ cái gì đó.
" Nghe nói có một vị Phó thống lĩnh mới nhậm chức gọi là Hoàng Hải, năng lực xuất chúng, lại trọng tình trọng nghĩa, rất được Hoàng Đế coi trọng, Bạch phó thống lĩnh sợ là phải có áp lực, cũng không thể để cho người ta vượt lên trên đầu nha. " Mộc Tịch Bắc nói theo Bạch Trúc.
Bạch Trúc nhíu nhíu mày, Mộc Tịch Bắc quả nhiên phát giác được Hoàng Hải có vấn đề, vì vậy tiếp tục nói: " Hazz, so sánh với Hoàng Hải, ta đúng là thua kém nhiều rồi, có điều việc này cũng trách không được ta nha, trong nhà Hoàng Hải mẹ hiền con hiếu, lại có hiền thê ở bên, mọi chuyện đều không cần quan tâm, tự nhiên có thể một lòng dồn vào trên sự nghiệp, làm sao giống ta, một người cô đơn, muốn cái gì đều phải tự mình vất vả, nghĩ rằng có thể mượn nhờ ánh sáng của Quận chúa, lấy bát canh gà, nhưng người ta lại chẳng có tin tức. "
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, Bạch Trúc đầu tiên là nhắc đến Hoàng Hải trọng tình trọng nghĩa, sau đó lại nhắc đến tình huống trong nhà Hoàng Hải, nếu như đoán không sai, như vậy nói cách khác, mũi tên này đúng là Hoàng Hải ra tay, Hoàng Hải là Cấm Vệ quân, vốn nên trung với Hoàng đế, nhưng lại làm việc cho Tề gia, tất nhiên là đã bị người uy hiếp.
Mà uy hiếp này cũng chính là người nhà Hoàng Hải, cho nên ý của Bạch Trúc chính là đang nói cho nàng nếu như muốn tìm Hoàng Hải để phản cung, như vậy trước phải cứu người nhà Hoàng Hải từ trong tay Tề gia ra, khiến cho Hoàng Hải không có nỗi lo về sau.
Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Bạch Trúc, trong ánh mắt mang theo một tia thăm dò, lần này Bạch Trúc vì sao lại giúp đỡ mình? Trong đầu nhanh chóng phân tích tình thế, tự động nghĩ đến lý do Bạch Trúc cũng có lợi ích, dù sao nếu như vặn ngã Hoàng Hải, Bạch Trúc chính là người được lợi lớn nhất.
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói với Bạch Trúc: " Bạch phó thống lĩnh cũng không cần nghĩ mình lại xót cho thân, tin tưởng nếu như ngài muốn, nữ tử nguyện ý vì Bạch phó thống lĩnh rửa tay làm canh, quản lý gia sự làm một đôi Cấm Vệ quân cũng không hề thiếu. "
Bạch Trúc nhìn về phía Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại: " Vậy không biết Vĩnh Dạ quận chúa có chịu vì tại hạ rửa tay làm canh không đây? "
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Bạch Trúc cười nói: " Đây chính là phải suy xét cho thật kỹ, phải xem Bạch phó thống lĩnh cho ra chính là bảng giá bao nhiêu?"
Trong mắt Bạch Trúc lóe lên một tia thâm ý, trước đó Mộc Tịch Bắc đáp ứng làm canh cho mình là tình cảm, nhưng bây giờ đáp ứng lại giống như Ân Cửu Dạ nói tới, biến thành trao đổi lợi ích đồng giá, chỉ cần mình cho ra bảng giá đầy đủ, lợi ích đầy đủ, một nồi canh cũng không phải không làm được.
Đúng lúc này, một con khoái mã chạy vội qua, Mộc Tịch Bắc mắt sắc phát hiện người kia không phải người khác, chính là đối tượng mà mấy người đang thảo luận Hoàng Hải.
Quay đầu cùng Ân Cửu Dạ liếc nhau một cái, hai người nhanh chóng quất dây cương, ngựa Đích Lô liền chạy vội ra ngoài, cách khoảng cách nhất định đuổi theo Hoàng Hải.
Bạch Trúc nhìn thân ảnh hai người rời đi, rốt cục thu liễm nụ cười trên mặt, nắm chặt nắm đấm của mình, đã chậm rồi sao?
Trong đầu Mộc Tịch Bắc nhanh chóng tính toán làm sao động vào Hoàng Hải, mới có thể cứu được Triệu Loan Kiệt.
Đuổi theo không bao lâu, Hoàng Hải liền xoay người xuống ngựa, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ lại thả chậm cước bộ, hai người ẩn thân ở trong rừng cây, lẳng lặng nhìn động tác của Hoàng Hải.
Chỉ thấy Hoàng Hải đầu đầy mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt, hết sức bối rối đánh giá động tĩnh bốn phía, Mộc Tịch Bắc không khỏi nheo lại hai mắt.
Tên Hoàng Hải này thật đúng là người nhát gan, xem ra không phải người hay làm chuyện xấu, tin tưởng nếu không phải lần này vợ con nhà mình bị Tề gia bắt đi, cũng sẽ không làm chuyện như vậy, có điều điều theo cái nhìn của Mộc Tịch Bắc, Cấm Vệ quân luôn là kẻ ngu xuẩn, ít có mấy ai khôn khéo, bởi vì Cấm Vệ quân không cần có quá nhiều đầu óc, chỉ cần biết chân thành và võ công lợi hại là được.
Giống như trong lịch sử, Cấm Vệ quân bị công chúa hoàng tử đùa nghịch nhiều vô số kể, mà bị thích khách lẻn vào cung giải quyết cũng nhiều không kể xiết, xem ra Hoàng Hải này cũng là một tên trong đó.
Bởi vì liên quan đến Bạch Trúc, nên Mộc Tịch Bắc mấy lần còn cho là mình nghĩ sai, chẳng qua hiện giờ trông thấy Hoàng Hải, Mộc Tịch Bắc lại xác định Bạch Trúc chẳng qua là một ngoại lệ, nghĩ đến Bạch Trúc, Mộc Tịch Bắc mắt sắc hơi sâu, thân phận Bạch Trúc vẫn luôn là bí mật, căn bản không tra được hắn rốt cuộc có lai lịch gì, điều này không khỏi làm trong lòng Mộc Tịch Bắc lưu thêm mấy phần tâm tư.
Mộc Tịch Bắc thu liễm tâm tư, lại đặt lực chú ý vào trên người Hoàng Hải, chỉ thấy Hoàng Hải một thân thoáng có chút béo phì, đang đào một cái hố trên mặt đất, tay đầy bùn đất.
Lông mày Mộc Tịch Bắc không khỏi nhăn lại, Hoàng Hải đang muốn chôn cái gì? Chẳng lẽ là độc ở trên mũi tên kia? Nếu thật sự là độc trên mũi tên kia, Mộc Tịch Bắc liền không thể không nói Hoàng Hải thật đúng là cẩn thận đến cực hạn, dù sao một bao độc dược tùy tiện ném ở trong rừng này là được rồi.
Hoàng Hải còn không biết giờ phút này mình đã biến khéo thành vụng, sau khi Triệu Loan Kiệt bị bắt, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng bất an, nhưng hắn bị đánh hai mươi đại bản, trong lúc nhất thời cũng không thể làm được gì, có điều cũng may những người xuống tay kia đều là thủ hạ của mình, nên cũng không thật sự ra tay độc ác.
Hắn nằm ở trên giường cầm bình độc dược kia, lại từ đầu đến cuối đều cảm thấy không thể an tâm, vô luận giấu ở nơi nào, đều có cảm giác có tật giật mình, dứt khoát đứng dậy đi vào trong rừng, muốn giấu độc dược này đi, nhưng làm sao ngờ được lại biến khéo thành vụng, bị Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ tóm gọm.
Hoàng Hải thấy hố không sai biệt lắm, từ trong ngực xuất ra một bình sứ bạch ngọc, sau khi nhìn xung quanh, đem đồ bỏ vào hố, sau đó nhanh chóng dùng tay lấp đất lên, chôn đi.
Mộc Tịch Bắc lại suýt nữa bị một màn này làm cho vui vẻ, nhưng cũng hiểu được vì sao Tề gia lại chọn một người như vậy, dạng người này, ngươi bắt được một chút nhược điểm của hắn, về sau hắn đều không thể không làm việc cho ngươi, giống như quả cầu tuyết vậy, từ lần đầu tiên ngươi đưa tay, liền không tẩy sạch được mình.
" Hoàng phó thống lĩnh đang chôn cái gì vậy? Lại còn chôn nghiêm túc như vậy? " Mộc Tịch Bắc đi ra ngoài.
Hoàng Hải thấy Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đi tới, bịch một cái ngã ngồi trên đất, nhìn hai người trước mắt, trên mặt đều là giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, trong lúc nhất thời không có phản ứng.
Mộc Tịch Bắc một thân lửa đỏ, giẫm lên giày nhỏ tinh xảo đi đến trước mặt Hoàng Hải mở miệng nói: " Hoàng phó thống lĩnh là đang chôn độc trên mũi tên kia à? "
Hoàng Hải sững sờ nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó bối rối lắc đầu nói: " Không... Không có."
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn cái hố bên người Hoàng Hải, đem bình sứ bạch ngọc chỉ bị đất che lại một nửa ra ngoài, mở ra cái nắp màu đỏ, ngửi ngửi, mở miệng nói: " Xem ra là độc dược rồi, không biết Hoàng phó thống lĩnh chôn nó làm cái gì?"
Sự tình bại lộ, nhưng Hoàng Hải cũng không hốt hoảng như trước đó, dường như trái tim rốt cục cũng rơi xuống, Mộc Tịch Bắc không khỏi cười nói, Hoàng Hải này thật đúng là thú vị, chạy xa như vậy để đào hố, lại thành đào hố cho bản thân mình.
Chỉ có điều nếu hôm nay không vô tình gặp được Hoàng Hải, đêm nay Mộc Tịch Bắc cũng sẽ đi tìm hắn.
Mộc Tịch Bắc nhìn xuống Hoàng Hải, mở miệng nói: " Là ngươi hạ độc trên mũi tên kia đi? "
Hoàng Hải có chút bối rối lắc đầu: " " Không... Không phải."
" Là ngươi đem mũi tên của Triệu Loan Kiệt đặt ở trên bàn Tề Tuấn đi?"
" Không phải ta. Không phải ta."
" Có phải Tề gia hứa cho ngươi quan to lộc hậu, có phải ngươi muốn giúp Tề gia mưu đồ soán vị hay không! " Mộc Tịch Bắc nói năng khí phách chất vấn, tựa hồ vô cùng chắc chắn.
Hoàng Hải rốt cục nhịn không được mở miệng nói: " Ta không có! Ta chẳng qua là bất đắc dĩ mới giúp Tề gia thôi! Ta căn bản sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với Bệ hạ! "
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Nói như vậy, ngươi thừa nhận mũi tên kia là ngươi ra tay?"
Hoàng Hải thế này mới giật mình bản thân mình dưới sự kích động lại lỡ miệng nói ra, dứt khoát ngậm chặt miệng trầm mặc không nói.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục mở miệng nói:" Ta biết Tề gia bắt người nhà của ngươi, dùng họ uy hiếp ngươi, có điều ngươi cảm thấy ngươi biết được bí mật của Tề gia, Tề gia sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao?"
Bị Mộc Tịch Bắc nói trúng tâm tư, Hoàng Hải nhớ tới vợ con của mình, trong lúc nhất thời hết sức thống khổ, hắn thật sự không có phản bội Hoàng đế, chỉ là hắn thực sự không muốn vợ con của mình xảy ra chuyện, mới chịu đáp ứng hỗ trợ Tề gia, chỉ là sự tình đã thành, nhưng Tề gia vẫn như cũ không có động tĩnh thả người nhà của mình, điều này không khỏi làm Hoàng Hải vô cùng bất an.
" Sẽ không. Sẽ không... Người nhà của ta còn đang trong tay Tề gia, ta căn bản sẽ không nói cái gì, bọn họ làm sao lại giết ta? " Hoàng Hải phản bác.
Mộc Tịch Bắc lại bỗng nhiên hiểu được, Hoàng đế này tại sao lại đi đến tình trạng như hôm nay, dựa vào con mắt nhìn người này, không bị người ta chiếm đế vị thật sự là kì quái.
" Ngươi cho là rằng như vậy, nhưng Tề gia lại không cho là như vậy, người Tề gia đều là xuất thân tướng sĩ, trên tay mỗi người đều nhuốm vô số máu tươi, ngươi dựa vào cái gì sẽ được ưu đãi?" Mộc Tịch Bắc từng bước ép sát.
Hoàng Hải chỉ cảm thấy rất áp bách, nhưng trong lúc nhất thời lại không có chủ ý, hắn muốn làm một người trung hiếu song toàn, nhưng ai ngờ lại khó như vậy, hắn vốn cho rằng chỉ cần hảo hảo trung thành với Hoàng đế là được rồi, thậm chí đều làm xong chuẩn bị hi sinh vì Hoàng đế, nhưng làm sao tưởng được chuyện này vậy mà phức tạp như vậy, lại còn bị liên lụy đến trên người vợ con mình.
Mộc Tịch Bắc thấy Hoàng Hải đã dao động, lại mở miệng nói: " Ta biết ngươi vẫn không tin, không bằng đêm nay chúng ta liền chứng thực một chút được không? "
Trong lúc nhất thời Hoàng Hải không hiểu được lời của Mộc Tịch Bắc, nhưng Mộc Tịch Bắc lại chỉ cười nhạt không nói, dựa theo tính tình của Tề Tuấn, nhất định sẽ giết chết Hoàng Hải diệt khẩu, thậm chí ngay cả người nhà của Hoàng Hải hiện giờ có an toàn hay không đều đã vô cùng rõ ràng.
Bóng đêm tối đen như nghiên mực, thâm trầm không tan ra, lại như màn che màu xanh đen, điểm xuyết đầy sao lấp lánh, mang theo tịch liêu mênh mông vô bờ, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng sói tru.
Một đạo hắc ảnh nhanh chóng nhảy vọt ở giữa núi rừng, một đôi mắt thâm trầm tựa như một con sói cô độc trong màn đêm, đi thẳng đến một doanh trướng màu trắng ngà.
Trong tay bóng đen cầm đại đao sáng loáng, chiết xạ ánh trăng chiếu xuống, lại dễ dàng tránh đi thị vệ tuần tra, lăn một vòng, liền chui vào doanh trướng màu trắng ngà kia.
Trong doanh trướng một mảnh tối đen, đèn đã tắt, ngoại trừ tiếng gió gào thét bên ngoài, còn lại là một mảnh tĩnh mịch.
Bóng đen cẩn thận cất bước, đi đến bên giường, giơ lên đại đao trong tay nháy mắt đâm về giường tháp, không chút nào che dấu động cơ hắn tới đây để lấy tính mạng của người trên giường.
Một đao rơi xuống, bóng đen liền phát hiện trên giường căn bản không có người, lập tức liền nhận ra không tốt, xoay người muốn rời đi, ánh lửa trong doanh trướng lập tức sáng lên, thị vệ tuần tra xung quanh trước đó cũng đồng loạt bao vây khắp doanh trướng, trong tay từng người đều cầm bó đuốc sáng trưng.
Hắc y nhân trong lúc nhất thời không có đường lui, đánh giá xung quanh, nhưng một chưởng phong sắc bén đánh tới, bất ngờ không kịp chuẩn bị, trực tiếp đánh vào ngực hắc y nhân, hắc y nhân không có chuẩn bị, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất.
Ân Cửu Dạ từ trong góc lều vải đi ra, nhìn nam tử hắc y che mặt ngồi trên đất, mặt không biểu tình, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch, bước từng bước một đi hướng nam tử kia.
Trong lòng nam tử kia biết không tốt, đang định cắn nát độc dược trong răng, nhưng nào biết động tác của Ân Cửu Dạ nhanh đến nỗi có thể so với quỷ mị, lúc hắn vừa mới có ý đồ này, cũng đã bẻ gãy khớp hàm của hắn.
Mộc Tịch Bắc đứng ở bên ngoài doanh trướng, mở miệng nói với Hoàng Hải đang đứng bên cạnh mình: " Thế nào? Bây giờ tin chưa?"
Hoàng Hải run rẩy không mở miệng, dường như vẫn như cũ không có ý định vạch trần chân tướng chuyện này với Hoàng đế, trả lại trong sạch cho Triệu Loan Kiệt.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc hơi giương lên, biết Hoàng Hải đang cố kỵ cái gì, nhưng nàng cũng không rãnh rỗi, đi cứu người nhà Hoàng Hải ra, phải biết rằng, Tề gia tuyệt đối không phải đèn đã cạn dầu, nếu như lặng lẽ ẩn vào Tề Phủ thì còn có thể, nhưng mà muốn mang mấy người sống từ trong Tề Phủ ra ngoài, chắc chắn phải bỏ ra cái giá rất lớn.
" Hoàng phó thống lĩnh, ngài nhìn đi, thứ này ngài nhận ra không? " Mộc Tịch Bắc vừa mở miệng, Thanh Từ liền đưa một cái túi thơm và một cái còi trong tay tới trước mặt Hoàng Hải.
Trên túi thơm dính không ít bụi đất, còn có vết máu, mà cái còi thì sạch sẽ hơn nhiều.
Hoàng Hải ngẩng đầu nhìn Mộc Tịch Bắc, vươn tay run rẩy tiếp nhận vật trong tay Thanh Từ, đây là... Đây là đồ của thê tử và con của hắn... Làm sao có thể.
" Cái này... Đây là. Đây là có chuyện gì? " Hoàng Hải mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc.
" Ta biết được người nhà Hoàng phó thống lĩnh bị Tề gia mang đi, liền lập tức phái người lẻn vào Tề Phủ, nhìn xem có thể cứu người ra được không, nhưng ai biết, lúc người của ta đến nơi, lại phát hiện người của Tề Phủ đang vận chuyển thi thể lệnh phu nhân cùng lệnh lang xuất phủ, ném tới bãi tha ma dưới Đông Sơn. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Hoàng Hải không tin lắc đầu: " Sẽ không, sẽ không, Tề gia đáp ứng ta. Tề gia rõ ràng đáp ứng ta sẽ không động đến bọn họ..."
" Đợi đến khi người vận chuyển thi thể rời đi, người của ta mới đến cẩn thận kiểm tra hơi thở của hai người, nhưng mà hai người cũng đã không còn nửa phần hô hấp, cho nên thuộc hạ của ta liền đem đồ vật trên người hai người cầm về cho Hoàng đại nhân, nếu như Hoàng đại nhân không tin thì có thể đi bãi tha ma Đông Sơn nhìn một cái. " Mộc Tịch Bắc bình tĩnh trình bày với Hoàng Hải.
Bờ môi Hoàng Hải vẫn không ngừng run, dường như đã không nói nên lời một câu đầy đủ, trong tay nắm chặt đồ vật Mộc Tịch Bắc giao cho hắn, nhưng trong lòng thì đã tin tám phần, dù sao tối nay Tề gia phái người đến ám sát mình cũng là thật, bọn hắn muốn mình chết, làm sao có thể lưu lại vợ con của mình đâu!
" A! Tề Tuấn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! " Hoàng Hải gào thét đến khàn cả giọng.
Mộc Tịch Bắc chỉ rũ mắt cười nhạt, kỳ thật người nhà Hoàng Hải chưa chết, nhưng Mộc Tịch Bắc nàng cũng không phải Quan Âm Bồ Tát, vì để đạt tới mục đích của chính mình, đương nhiên sẽ không vì người không liên quan mà làm hao tổn thế lực của mình, cho nên chỉ cần lừa gạt Hoàng Hải một phen, để trong lòng của hắn mang oán hận với Tề gia, thì không sợ hắn không nói.
Cho nên Mộc Tịch Bắc chỉ để cho Sơ Nhất mang theo hai người lặng lẽ tìm được nơi vợ con Hoàng Hải bị giam giữ, phân biệt lấy mấy thứ ở trên người họ, sau đó dính vết máu, giao cho Hoàng Hải.
" Nơi này xảy ra chuyện gì! " Hoàng đế tức giận mở miệng, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ vì sao mọi chuyện cứ liên tiếp không ngừng như vậy.
Mọi người quay đầu, nhìn thấy Hoàng đế chỉ choàng một kiện áo ngủ liền đi ra ngoài, đi theo gần nhất sau lưng chính là vẻ mặt hồ ly Mộc Chính Đức, sau nữa chính là không ít đại thần vội vàng thức dậy đi theo, đều là vẻ mặt không vui.
Hoàng Hải nháy mắt liền có chút mơ màng, bịch một tiếng trực tiếp quỳ trên mặt đất: " Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng đế cau mày nhìn Hoàng Hải, biết người này chính là Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân hôm nay bị mình đánh hai mươi đại bản, không vui mở miệng nói: " Ngươi đang quỷ gào gì thế! Đã trễ thế này vì sao còn ở đây!"
Hoàng đế không có bỏ qua doanh trướng bị tuần tra bao vây nghiêm mật kia, cho nên trước mở miệng hỏi Hoàng Hải, đồng thời cũng không quên nhìn lướt qua Mộc Tịch Bắc đang đứng một bên.
Ông vốn đã đi ngủ rồi, nhưng Mộc Chính Đức lại mấy lần tới đòi gặp ông, lều vải này không thể so với trong cung, động tĩnh ở bên ngoài cơ bản có thể nghe thấy rõ ràng, mặc dù mỗi lần ông ta đều bị Vương công công đuổi đi, nhưng chưa tới thời gian nửa nén hương, ông vừa mới ngủ lại, Mộc Chính Đức chết tiệt lại mò tới!
Sau ba lần liên tục, Hoàng đế rốt cục không nhịn được nữa đành phải tuyên triệu Mộc Chính Đức, ông biết, nếu như hôm nay không gặp Mộc Chính Đức, con lẽ mình cũng không cần đi ngủ nữa.
Mà sau khi tuyên triệu, Mộc Chính Đức chết tiệt vậy mà vừa thấy ông liền xoay người rời đi, quả thực muốn làm cho Hoàng đế tức đến nổ phổi, tất nhiên cũng liền đi theo ra ngoài.
Hoàng Hải run rẩy mở miệng nói: " Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay... Hôm nay. Trận đấu kỵ xạ sáng nay là vi thần động tay động chân... Đem mũi tên của công tử Triệu gia đặt ở trên bàn của công tử Tề gia, cho nên trên bàn công tử Tề gia có hai cái.."
Ánh mắt của Hoàng đế hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Hoàng Hải quỳ trên mặt đất, chuyển động hai viên cầu ngọc thạch trong tay, hỏi ngược lại: " Ồ? Vậy tại sao ngươi phải làm như vậy? "
Hoàng Hải siết chặt túi thơm trong tay, dù sao đều phải chết, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Tề gia!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hu hu. Ta rất xin lỗi muội tử thúc giục, ta sám hối. Ta ăn năn. Ta ngồi xổm ở góc tường hát quốc ca. Hu hu... Ta thật sự buồn ngủ quá. Ta đã sắp không biết mình gõ chính là cái gì. Lại gõ thành chuyện hoang đường của ta... Tha thứ ta đi, a a đát
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.