Chương trước
Chương sau
" Tiểu thư, nô tỳ cho là sẽ không còn được gặp lại người nữa. "
Trong mắt Thanh Từ cũng tích tụ nước mắt.
Mộc Tịch Bắc muốn vỗ vỗ bả vai của nàng, nhưng lại cảm thấy bàn tay đau đớn kịch liệt, trước đó rõ ràng không phát hiện ra, nhưng giờ phút này lại cảm thấy đau xót như bị khoan tim.
Ân Cửu Dạ nhướng mày, Sơ Nhất vượt lên trước một bước tiến lên kéo Thanh Từ ra:
" Đi mau đi mau, không nhìn thấy hai người đều bị thương nặng à? "
Thanh Từ lúc này mới nhớ tới hai người đều đang bị thương, vô cùng chật vật, rõ ràng lúc trước nàng ở bên ngoài nhìn thấy hai người hôn nhau vốn cũng là vì bận tâm thương thế của hai người, nên mới đánh gãy, có ai ngờ được, mình vừa tiến vào, ngược lại lại quên đi dự tính ban đầu.
Thanh Từ bĩu môi lầm bầm:
" Vậy ta mà không vào không biết còn hôn đến bao lâu. "
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc có chút phiếm hồng, mị nhãn ẩn tình, quay mặt qua chỗ khác.
Sơ Nhất dắt Thanh Từ, lui về phía sau lách qua Ân Cửu Dạ, sau đó liền lăn một vòng chạy ra ngoài, cũng không quên cợt nhã dạy dỗ:
" Ngươi có phải chán sống rồi không, tiểu gia ta cứu được ngươi ra từ trong miệng cá mập cũng không dễ dàng, ngươi còn thiếu ta một cái mạng đấy, muốn chết cũng đừng liên lụy ta a. "
Thanh Từ làm vẻ mặt đương nhiên mở miệng nói:
" Ta làm sao lại liên lụy ngươi? Cho dù chủ tử các ngươi muốn nhụt chí cũng sẽ không tìm ta, ai gây chuyện, tự nhiên là tìm người đó. "
Sơ Nhất hai tay ôm ngực đứng ở một bên vẻ mặt quái dị đánh giá Thanh Từ, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, không ngừng đi lại, nhìn chằm chằm.
Thanh Từ cũng theo ánh mắt Sơ Nhất cúi đầu xem xét váy áo trên người mình, vẻ mặt nghiêm túc, chẳng lẽ là có vấn đề? Thế nhưng quan sát tỉ mỉ một vòng vẫn không phát hiện ra là Sơ Nhất rốt cuộc đang nhìn cái gì, không khỏi lại ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Nhất.
Lần này Sơ Nhất cách gần hơn một chút, một mặt lắc đầu một mặt phát ra tiếng: " Chậc chậc chậc."
Thanh Từ liền nhấc chân đạp tới:
" Ngươi nhìn cái gì đấy! "
Sơ Nhất phản ứng nhanh hơn, hai chân đạp một cái liền nhảy lên, lách mình tránh ra, một mặt lại nói:
" Ta chỉ là buồn bực cho một cô nương vốn cũng đoan trang, xinh đẹp, trắng trẻo đấy, nhưng sao lại là một kẻ ngốc chứ. "
" Ngươi nói ai là kẻ ngốc, ngươi mới là kẻ ngốc ấy! "
Thanh Từ liền đuổi đánh Sơ Nhất.
Sơ Nhất một mặt chạy ở phía trước, một mặt lại mở miệng nói:
" Nếu như ngươi thật sự làm cho chủ tử tức giận, phá hư chuyện, chủ tử phạt không chỉ có một mình ngươi, phải biết rằng, mạng của ngươi chính là ta xen vào việc của người khác cứu trở về, tự nhiên cũng sẽ trách tội ta một phen, cho nên ngươi vẫn nên thành thành thật thật đi theo ta đi, đừng đi quấy rầy chủ tử ngươi nữa. "
Thanh Từ dứt khoát dừng bước, bĩu môi, cuối cùng không nói ra được lời gì cả.
Mà bên kia Ân Cửu Dạ lại đau lòng nhấn Mộc Tịch Bắc ngồi ở trước bàn, tìm thuốc trị thương đến.
Mộc Tịch Bắc phục hồi lại tinh thần, hai mắt hơi nheo lại, nhìn nam tử đắc ý như gió xuân trước mắt, cười càng phát ra mê người:
" Ân Cửu Dạ, chàng gạt ta? "
Ân Cửu Dạ cúi đầu, nghiêm túc đem thuốc bột bên trong bình sứ vẩy vào làn da rách nát trên tay, vẻ mặt lại chỉ là đương nhiên bình tĩnh cuống họng mở miệng nói:
" Cái này gọi là binh bất yếm trá. "
Mộc Tịch Bắc không vui nhíu mày:
" Vậy chàng đây là lợi dụng tiết mục tự sát lừa gạt ta?"
Ân Cửu Dạ lại dừng lại động tác trong tay, đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt đen như bảo thạch nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, khàn khàn cuống họng mở miệng nói:
" Không có lừa nàng. "
Mộc Tịch Bắc sững sờ, nhìn hắn nói không ra lời.
Ân Cửu Dạ lại giống như sợ nàng không tin mở miệng lần nữa:
" Chỉ có Thanh Từ chết là lừa nàng. "
Mộc Tịch Bắc vốn cũng không trách tội hắn, chỉ là bây giờ thấy hắn làm bộ dáng đứng đắn này, cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát cúi thấp con ngươi xuống, không nhìn tới ánh mắt ôn nhu phảng phất như muốn dìm chết người ấy của nam tử nữa.
Trong mắt đen của Ân Cửu Dạ hiện lên một tia giảo hoạt, giống như đứa nhỏ giảo hoạt, hắn xác thực không có lừa nàng, chẳng qua nếu như kết quả cuối cùng không phải như hắn muốn, nếu như nàng thật sự không yêu hắn, hắn vẫn sẽ không để nàng đi, càng sẽ không thả nàng đi làm Bắc Bang hoàng phi gì đó, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng nhau thống khổ, cứ hao tổn như vậy đi.
Đem đôi tay nhỏ bé trắng nõn đặt ở trong đại thủ thô ráp của mình, nhẹ nhàng ma sát, bầu không khí ngọt ngào lại chảy xuôi giữa hai người.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy sắc mặt nam tử trắng bệch, lại dừng ánh mắt ở trên ngực nam tử, nhíu nhíu mày, mở miệng nói:
" Ta giúp chàng băng bó vết thương một chút đi."
Ân Cửu Dạ khẽ cười, nhẹ gật đầu:
" Được."
Lập tức liền đứng lên, bắt đầu cởi bỏ y phục của mình.
Mộc Tịch Bắc đầu tiên là sững sờ, đến khi nam tử đem cởi áo bào màu đen xuống, lộ ra lồng ngực tráng kiện, hai tai Mộc Tịch Bắc mới đỏ bừng quay đầu qua chỗ khác.
Ân Cửu Dạ xoay người ngồi ở trên giường, Mộc Tịch Bắc lại sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe nam nhân mở miệng nói:
" Tới đây."
Mộc Tịch Bắc do dự một hồi, nhưng cũng cầm lấy vải trắng và bình thuốc trên bàn đi tới, đứng ở trước mặt nam tử.
Cắn cắn môi, nhìn thấy vết dao trước ngực, hai mắt hơi ửng đỏ, buông thõng con ngươi bắt đầu vì nam tử xử lý vết thương.
Một bàn tay của Ân Cửu Dạ ôm eo Mộc Tịch Bắc, một mặt nhìn dáng vẻ nàng băng bó cho mình, khóe miệng không tự chủ liền giương lên, cả người cũng nhu hòa xuống.
" Xong rồi. "
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng mở miệng.
Nhưng Ân Cửu Dạ cũng không cho nữ tử rời đi, một tay ôm lấy nữ tử ngồi xuống trên đùi mình, tiến đến bên tai nữ tử thở dài nói:
" Còn trách ta à? "
Mộc Tịch Bắc ngước mắt chống lại cặp mắt đen của nam tử, cuối cùng khẽ gật đầu một cái:
" Trách. "
Hơi thở Ân Cửu Dạ ngưng lại, có chút khẩn trương, lực đạo trên tay không khỏi gia tăng.
Mộc Tịch Bắc lại ngước mắt, ủy khuất mở miệng nói:
" Ta bị hổ cắn bị thương cánh tay chàng cũng không ở bên, hại ta bị thương, ta bị người thiết kế hãm hại tiến vào đại lao, chàng cũng không ở bên, còn trách ta gả đến Bắc Bang, nếu không làm vậy ta chẳng phải đã chết ở trong đó rồi sao. "
Ân Cửu Dạ sững sờ, nhưng lại kịp phản ứng không phải Mộc Tịch Bắc đang thật sự trách hắn, chỉ là đang trách hắn lúc nàng gặp chuyện không ở bên cạnh nàng, trong lúc bất tri bất giác toát ra lại đều là sự ỷ lại và yêu thương với nam tử.
" Về sau sẽ không. "
Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử ngồi ở trên đùi mình trầm giọng mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc lại cong lên cái miệng nhỏ nhắn, dùng hai cánh tay được bọc lại giống như tay gấu vòng lấy cổ nam tử:
" Nhưng chàng còn dùng tên bắn ta, còn dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn ta, giống như hận không thể ăn ta, còn giam giữ ta. "
Mộc Tịch Bắc thì thầm oán trách bất mãn của nàng, cũng mặc kệ là chính nàng muốn lấy chồng ở xa Bắc Bang trước rồi mới có thể phát sinh một loạt chuyện sau này, Ân Cửu Dạ chỉ sủng ái cười cười, cũng không minh oan cho mình, cọ cọ gò má nữ tử, trầm giọng nói:
" Về sau sẽ không. "
Ân Cửu Dạ là thỏa mãn, hắn biết, Mộc Tịch Bắc chỉ là đang đổ thừa, trách hắn ở thời điểm nàng gặp nguy hiểm mà hắn không ở bên, làm cho chính nàng hãm sâu nhà tù, một mình đối mặt.
Mộc Tịch Bắc ôm cổ nam tử, cẩn thận tựa ở lồng ngực nam tử, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe mắt có một tia oánh nhuận, nơi ta an tâm chính là nhà.
" Ân Cửu Dạ. "
Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại mở miệng nói.
" Ừ. "
Ân Cửu Dạ đáp một tiếng.
Mộc Tịch Bắc trầm mặc chốc lát, lại mở miệng nói:
" Kỳ thật ta không trách chàng. "
" Ta biết. "
Ân Cửu Dạ vẫn như cũ trầm giọng mở miệng.
Ân Cửu Dạ vỗ nhẹ đầu vai Mộc Tịch Bắc, mặc dù quá trình cực khổ một chút, nhưng kết quả lại rất tốt, hắn không khỏi cảm thấy may mắn, nếu như mình nửa đường mềm lòng, sợ là vĩnh viễn cũng không thể ở cùng với nàng đi.
Hắn đầu tiên là tận lực giam nàng lại hơn một tháng, để lòng nàng có bất mãn, nhưng lại diệt sạch tính tình của nàng, lại dưới sự tha thiết chờ đợi ngày ngày của nàng, mang đến tin tức giả là Thanh Từ đã chết, sau đó ra vẻ không sao cả mở miệng chọc giận nàng.
Cho nên, tức giận cả tháng nay tựa như núi lửa phun trào, đồng loạt bạo phát ra, thế không thể đỡ, sau đó hắn liền bắt đầu một trận đánh cược, nếu nàng thật sự hận hắn như vậy, thì trực tiếp giết hắn cũng tốt, nếu lòng nàng có không nỡ, hắn nhất định phải để nàng biết, nàng yêu hắn.
Đại khái là trước đó mệt mỏi, Mộc Tịch Bắc bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, Ân Cửu Dạ lại một mực không ngủ, con ngươi nhu nhu mang theo tơ máu dừng ở trên người nữ tử, không nỡ dời đi.
Gò má của nữ tử tinh xảo giống như búp bê, sợ đụng một cái thì sẽ bể, lông mi kia thật dài, tựa như hai cây quạt nhỏ, che lại hào quang dưới mắt, phấn môi hơi cong lên, khiến cho người ta hận không thể cắn lên mấy ngụm.
Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy trái tim của mình không hiểu đã bị uy hiếp, hắn biết, đời này mình xong rồi, cho dù nữ tử này muốn móc trái tim của mình ra, hắn cũng cam nguyện.
Trong phòng tản ra mùi thơm nhàn nhạt, trong không khí còn kèm theo vài mùi huyết tinh cùng mùi thuốc, cửa sổ trong phòng cũng đều bị đóng kín, ánh nắng chỉ có thể loáng thoáng vung xuống chút bóng, khiến trong phòng sáng lên một mảnh, cửa phòng đóng chặt, thoạt nhìn tựa như là một tòa lồng giam hoàng kim.
Thế nhưng, nam nữ ở bên trong lồng giam này, lại là vẻ mặt ngọt ngào, cam tâm tình nguyện.
Thì ra, yêu ở trong lồng giam, ai cũng chạy không thoát.
Mặt trời dần dần xuống núi, nhưng nam tử vẫn như cũ duy trì tư thế trước đó, giống như bàn thạch, cũng không hề cử đụng, ngay cả con ngươi cũng không dời khỏi người nữ tử. Dường như bởi vì thời tiết có chút oi bức, trên trán nữ tử dần dần toát ra một tầng mồ hôi, sắc mặt cũng hiện đỏ hồng.
Lông mi khẽ rung động, nữ tử mông lung mở hai mắt ra, mang theo tia mê mang, tựa hồ còn chưa lấy lại được tinh thần.
Mộc Tịch Bắc sững sờ nhìn nam nhân bên cạnh mình, cứ như vậy ngây ngốc cùng nam nhân nhìn nhau.
Ân Cửu Dạ cũng nhìn nữ tử, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu rõ ràng dung nhan xinh đẹp của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc đang muốn mở miệng, nam tử lại đột nhiên lấn người tới, một tay chống đỡ phần gáy nữ tử, không cho nàng trốn tránh, một mặt hôn lên phấn môi của nữ tử.
" Ưm. "
Mộc Tịch Bắc còn chưa tỉnh táo lại tức thì thanh tỉnh, khóe mắt chảy ra một tia quyến rũ, ánh mắt lại có chút mất tự nhiên né tránh.
Mộc Tịch Bắc dính sát vào lồng ngực nam tử, dường như còn có thể cảm nhận được trái tim đang kịch liệt nhảy lên kia, hô hấp mất tự nhiên cũng biến thành dồn dập, sắc mặt càng ngày càng hồng nhuận.
Đầu lưỡi linh hoạt của nam nhân trượt vào trong miệng nữ tử, vô sự tự thông, bắt đầu quấn lấy cái lưỡi của nữ tử, Mộc Tịch Bắc khẩn trương nhắm mắt lại, đầu lưỡi khéo léo lại thủy chung lui về sau, không ngừng né tránh.
Hô hấp của hai người cũng dần dần tăng lên, Ân Cửu Dạ lại đột nhiên dừng động tác lại, nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt là bá đạo cùng chiếm hữu không che giấu chút nào.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy mặt mình phảng phất như bắt lửa, thấy nam tử dừng động tác lại, cũng hơi mở ra cặp mắt không còn thanh minh kia, đối diện với nam tử.
Mặc dù hai người trước kia cũng đã hôn qua mấy lần, thế nhưng Mộc Tịch Bắc lại luôn cảm thấy lần này tựa hồ có gì đó không giống, khiến nàng mặt đỏ tim đập cơ hồ cả người đều đứng ngồi không yên.
Ân Cửu Dạ nhìn bờ môi óng ánh của nữ tử, mắt sắc lại càng trầm hơn, gào thét một tiếng, xoay người đặt Mộc Tịch Bắc còn ở bên trong ngu ngơ lên giường, đè cả người lên.
Nụ hôn tinh tế dày đặc phô thiên cái địa rơi xuống, mang theo ôn nhu quyến luyến trước nay chưa từng có, lồng ngực Mộc Tịch Bắc kịch liệt phập phồng, sợ hai tay chạm đến ngực của Ân Cửu Dạ, không thể không đem hai tay vòng lấy cổ của nam nhân.
Trong không khí lưu động hơi thở mập mờ, ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời đêm dường như cũng cảm thấy xấu hổ nên trốn đến sau đám mây.
Nụ hôn của nam tử rơi vào trên cổ nữ tử, dần dần không còn giữ được ôn nhu như trước, mang theo vài phần thô bạo chiếm hữu, thân thể nữ tử càng mềm mại hơn, đại thủ nam tử hơi có vẻ vụng về trượt vào trong y phục nữ tử.
Ngay khi ngón tay thô ráp chạm đến làn da trơn mịn không có một chút tì vết nào của nữ tử, hai người đều không tự chủ được cứng ngắc lại một chút.
Mộc Tịch Bắc nhạy cảm phát giác được nam tử tựa hồ có phản ứng, trong lòng giật mình, mở hai mắt ra, nhìn nam tử tựa đầu vào trên cổ mình, giọng nói khàn khàn ngọt ngào mở miệng nói:
" Ân Cửu Dạ. "
Nam tử đang cắn cắn đầu vai nữ tử, nghe thấy giọng nói của nữ tử, mơ hồ lên tiếng, dường như không biết nữ tử suy nghĩ cái gì, chỉ là vẫn không dừng động tác của mình lại.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng nữa, chỉ tiếp nhận yêu thương của nam nhân, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Y phục dần dần bị nam tử cởi ra từng món, da thịt trắng nõn ở trong không khí phá lệ chói mắt, hai cỗ thân thể quấn quýt lấy nhau, nam tử hôn khắp từng ngóc ngách trên người nữ tử, hận không thể vò nữ tử tiến vào trong thân thể của mình.
Đại thủ dần dần trượt lên trước ngực nữ tử, đem hai gò tuyết trắng cầm ở lòng bàn tay của mình, thật giống như thuần hương liệt tửu trong chén, theo vật chứa biến ảo mà biến ảo.
Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử ở dưới thân, da thịt trắng noãn đều đã nhuộm thành màu hồng phấn nộn, tản ra dụ hoặc nói không nên lời, thanh âm nam tử khàn khàn bao hàm dục vọng mở miệng nói:
" Bắc Bắc."
Mộc Tịch Bắc mở ra cặp mắt từ trước đến nay vốn vắng lặng, đối diện với con ngươi giống như vòng xoáy của nam tử, kinh ngạc phát hiện, trong đó không còn là tĩnh mịch như trước đó nữa, mà trong đó phần lớn là chính mình.
" Ân Cửu Dạ. "
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng mở miệng.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nữ tử sưng lên, lần nữa hôn lên, kéo ra một sợi chỉ bạc.
" Ưm... "
Mộc Tịch Bắc còn chưa kịp phản ứng, nam tử cũng đã xoay người xuống giường, ánh mắt Mộc Tịch Bắc rất khéo nhìn thấy xấu hổ dưới thân nam tử, sắc mặt hồng giống như có thể chảy ra nước.
Ân Cửu Dạ đi ngâm nước lạnh, sau đó thần thanh khí sảng trở về.
Nhìn nhìn nữ tử trên giường, lộ ra ý cười mơ hồ, Mộc Tịch Bắc giờ phút này lại đang rất bối rối, sau này mình e là phải cẩn thận, tính tình Ân Cửu Dạ thật sự là quá xấu, một trái tim không hạ bị hắn bóp chết nhưng làm sao bây giờ.
" Nghĩ gì thế? "
Ân Cửu Dạ hất hất mái tóc rối bời, ngồi ở mép giường.
Mộc Tịch Bắc lắc đầu, sắc mặt vẫn hiện ra đỏ ửng như cũ, Ân Cửu Dạ cũng không hỏi nữa, chỉ ôm ngang Mộc Tịch Bắc, đi vào trong thùng tắm ở phòng kế.
" Ân Cửu Dạ...Ta tự mình tới đi. "
Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Cửu Dạ đặt mình ở trong thùng gỗ xong nhưng lại không có ý tứ rời đi, không khỏi hơi lo lắng.
Ân Cửu Dạ lại lạnh giọng mở miệng nói:
" Tay không thể đụng vào nước."
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn hai cánh tay bị bao thành tay gấu của mình, trong lúc nhất thời không thể cãi lại được, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt không cho cãi lại của Ân Cửu Dạ, cắn cắn môi, ủy khuất ngồi ở trong thùng tắm.
Ân Cửu Dạ vẫn luôn trầm mặt nhìn Mộc Tịch Bắc đã đàng hoàng ngồi vào, lúc này mới thu hồi sắc mặt cố ý bày ra, trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ, hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày, Mộc Tịch Bắc sẽ làm nũng ăn vạ với hắn như vậy, hạnh phúc đến đột nhiên như thế, lại là chân thật như vậy, khiến hắn có một loại cảm giác không an lòng, sợ đây chỉ là một hồi kinh mộng.
Hai người lại dính lấy nhau một phen, cuối cùng Mộc Tịch Bắc tắm rửa sạch sẽ xong liền sớm lên giường, Ân Cửu Dạ không thể không cười khổ lại tắm nước lạnh cho mình lần nữa.
Mộc Tịch Bắc nằm ở bên trong giường, trợn mắt nhìn nóc phòng, chỉ cảm thấy hết thảy thật giống như đang nằm mơ, mặc dù nàng cũng sợ một ngày kia sẽ lần nữa mất đi phần tình cảm này, nhưng khi thật sự thừa nhận tình cảm trong lòng mình, giờ này khắc này, lại cảm thấy không cực kì nhẹ nhõm.
Ân Cửu Dạ chỉ chốc lát liền trở lại, xoay người lên giường, kéo Mộc Tịch Bắc vào trong ngực của mình.
Mộc Tịch Bắc cũng thành thật tựa ở lồng ngực nam tử, bầu không khí trong lúc nhất thời bắt đầu tĩnh mịch.
" Ân Cửu Dạ, chiến sự biên cương chấm dứt rồi à?"
Mộc Tịch Bắc giơ lên cái đầu nhỏ hỏi.
Ân Cửu Dạ chỉ gật đầu ừ một tiếng.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc lại bắt đầu thâm trầm, bây giờ trong tay Ân Cửu Dạ đã có hơn hai mươi vạn binh quyền, đợi đến lúc đại quân hồi triều, nghĩ đến Hoàng đế hẳn là không có lý do gì để thu hồi lại, cứ như vậy, mình chống lại An Nguyệt Hằng tựa hồ sẽ có thêm một lực lượng đi.
Tuy nhiên kỳ thật Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ tới sẽ dùng binh lực chống lại An Nguyệt Hằng, nếu như thật sự hai quân giằng co, đến lúc đó thật sự là dân chúng lầm than, Tây La sẽ trở thành món ăn trong mâm của các quốc gia còn lại.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, trong tay mình cầm binh quyền, điều này đều là tăng thêm thẻ đánh bạc.
Ân Cửu Dạ có chút không vui nhìn Mộc Tịch Bắc, bàn tay ôm Mộc Tịch Bắc không khỏi gia tăng lực đạo, thổ lộ hết thảy bất mãn của mình.
Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần, nhưng trong lòng thì nói, thật sự là nam nhân nhỏ mọn, chẳng qua vẫn chững chạc đàng hoàng mở miệng nói:
" Cũng không biết một mũi tên ấy của ấy của Chiến Đông Lôi có sao không? "
Nhìn thấy sắc mặt nam nhân càng phát ra âm trầm, Mộc Tịch Bắc hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, vội vàng tiếp tục nói:
" Ta là nói ta vốn nên lấy chồng ở xa Bắc Bang, nếu như biến mất lâu như vậy rồi lại xuất hiện ở trước mặt mọi người, tóm lại là phải có một cái lý do thích hợp. "
Sắc mặt Ân Cửu Dạ có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng nghiêm túc suy nghĩ lại vấn đề mà Mộc Tịch Bắc nói tới, người vốn đã được phong làm Quận chúa hoà thân lấy chồng ở xa Bắc Bang, lại tự nhiên biến mất gần một tháng sau đó đột nhiên xuất hiện ở Tây La, cái này dù sao cũng phải có một giải thích tốt mới được.
Huống hồ, sống chết của Chiến Đông Lôi lại tương quan trọng đại, cho nên không thể không cân nhắc.
Ân Cửu Dạ hồi tưởng lại vị trí mũi tên, mũi tên kia đúng là hắn dùng mười phần nội lực, nhưng Chiến Đông Lôi cũng không phải phế vật, dưới sự nóng vội mặc dù không có né được mũi tên, nhưng cũng chếch đi vị trí, hẳn không bắn trúng chỗ yếu hại.
Mà hắn tất nhiên cũng đã sắp xếp cả đám người chờ ở Bắc Bang, bản thân có phương thức liên lạc, e là cũng sẽ không chết ở trên đại mạc được, xem ra, ngày mai cần phải để Sơ Nhất đi tìm hiểu tin tức của Bắc Bang Tam hoàng tử mới được.
" Có lẽ là đã về lại Bắc Bang rồi. "
Ân Cửu Dạ bình tĩnh cuống họng mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nếu như Chiến Đông Lôi còn sống, như vậy mấu chốt của chuyện này nằm ở trên người Chiến Đông Lôi, nhìn hắn mở miệng muốn thế nào. Tuy nhiên Mộc Tịch Bắc vẫn thấy lo lắng, dù sao nam nhân bên cạnh vốn đã có sát ý với hắn, dựa vào tính tình của loại người như Chiến Đông Lôi thật đúng là không biết sự tình sẽ là như thế nào.
Hai người bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, phảng phất như hết thảy phiền não đều không liên quan đến bọn họ, hai cỗ thân thể quấn chặt lấy nhau, tựa như không có ai trên thế gian này có thể tách bọn họ ra được.
Ánh nắng sáng sớm hơi chiếu vào căn phòng trang trí vô cùng tinh xảo này, vì cả gian gian phòng rọi tới một tầng ánh sáng màu vỏ quýt.
Bởi vì hôm qua đã ngủ một giấc, nên Mộc Tịch Bắc cũng tỉnh giấc sớm, vùi ở trong ngực nam tử nhìn nam tử giãn ra lông mày, không khỏi lộ ra ý cười hiểu ý.
Người ở trong ngực vừa mới mở mắt ra, Ân Cửu Dạ cũng đã phát hiện, dứt khoát mở ra cặp mắt màu đen, phảng phất như muốn hút người vào trong đó.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Nhìn nhìn môi đỏ sưng lên của nữ tử, hơi nhíu mày, sau đó hôn một cái lên khóe mắt nữ tử, trong mắt mang theo ý hỏi thăm mở miệng nói:
" Ra ngoài đi dạo đi?"
Mộc Tịch Bắc cau mũi một cái, cau mày mở miệng nói:
" Người nào đó khóa ta lại, muốn ra cũng không ra được."
Ân Cửu Dạ nghĩ nghĩ:
" Ừm. Vậy thì không ra đi."
Vừa dứt lời, còn không đợi Mộc Tịch Bắc phản ứng, đại thủ lại trượt vào y phục của nữ tử, nụ hôn liền rơi xuống.
Mộc Tịch Bắc kinh hoảng vội vàng ngồi dậy, mang theo ý cười lấy lòng nói:
" Ta thấy khí trời rất tốt, vậy thì ra ngoài dạo chơi đi, ở trong phòng lâu như vậy, xác thực cũng cực kỳ nhàm chán. "
Ân Cửu Dạ xoay người đi ra ngoài, Mộc Tịch Bắc nặng nề thở dốc một hơi, nhìn thấy trên người mình đều là một mảng đỏ một mảng hồng, không khỏi cúi thấp đầu xuống, nếu còn ở trong phòng ngây ngốc thêm một ngày, không biết sẽ biến thành cái dạng gì đâu.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong tay Ân Cửu Dạ đã cầm một bộ y phục trở lại, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ngồi cách mình khá xa, nhíu mày, mở miệng nói:
" Đến đây."
Mộc Tịch Bắc nhích từng chút từng chút đi qua, Ân Cửu Dạ cũng cực kỳ nhẫn nại chờ nàng.
Nhìn nhìn y phục trong tay Ân Cửu Dạ, là một bộ áo ngực váy dài màu hải lam, Mộc Tịch Bắc nhíu mày, ngước mắt tội nghiệp nhìn về phía Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày, ném qua ánh mắt hỏi thăm.
Mộc Tịch Bắc đem ngón tay chỉ xương quai xanh và cổ của mình, mặt Ân Cửu Dạ liền đen lại, chỉ thấy trên cần cổ trắng nõn và xương quai xanh đẹp đẽ đều là dấu hôn, cái này nếu mà mặc vào một kiện y phục áo ngực, còn không phải để cho người ta nhìn thấy hết.
Một phen liền ném y phục trong tay ra ngoài, xoay người lại chạy đến trước ngăn tủ bắt đầu lục lọi.
Mộc Tịch Bắc nhìn thân ảnh bận rộn của nam nhân, không khỏi vui vẻ cười một tiếng.
Lần này Ân Cửu Dạ cầm về một kiện váy dài màu hải lam, vẫn như cũ là áo ngực, nhưng trên chỉnh thể vậy mà không có trang trí gì cả́, có điều không giống với kiện lúc trước chính là bên ngoài váy dài này còn phủ thêm một tầng sa mỏng, trên sa mỏng thêu mảng lớn cạn phấn và hoa phù dung màu trắng, phối ở bên ngoài váy dài màu lam, lại giống như in đóa hoa lên.
Ân Cửu Dạ hơi có vẻ lạnh nhạt giúp Mộc Tịch Bắc thay y phục, sắc mặt Mộc Tịch Bắc thì đỏ từ đầu đến cuối cúi đầu cũng không dám nhấc lên, tuy nhiên trong lúc vô tình vẫn nhìn thấy lỗ tai nam nhân cũng đỏ bừng, chính mình ngược lại lại cảm thấy cũng không ngượng ngùng đến như vậy.
Thận trọng lấy tay Mộc Tịch Bắc từ trong quần áo ra, Ân Cửu Dạ giúp đỡ nữ tử thắt lại nút thắt sau lưng, nhưng nhìn thấy cần cổ ngọc tuyết trắng cùng làn da bóng loáng đẹp mắt phía sau lưng, mắt sắc không khỏi trở nên sâu hơn một chút, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vòng qua eo thon của nữ tử, từ phía sau ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, đem đầu chống ở trên vai Mộc Tịch Bắc.Nhẹ nhàng mở miệng nói:
" Bắc Bắc, mau lớn lên đi."
Mộc Tịch Bắc ưm một tiếng, cũng không có mở miệng.
Cho đến một hồi lâu, Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân này còn không có ý định buông tay, không khỏi mở miệng nói:
" Ân Cửu Dạ, chàng còn không buông tay, mặt trời sắp xuống núi rồi."
" Ừ. "
Ân Cửu Dạ lại quyến luyến nhiệt độ cơ thể của nữ tử thêm một lúc, lúc này mới tiếp tục đem tầng sa mỏng kia phủ thêm cho nữ tử, sau đó đặt Mộc Tịch Bắc lên giường, ngồi xổm xuống, cầm lấy một đôi giày xứng đôi, động tác nhu hòa giúp đỡ Mộc Tịch Bắc xỏ vào chân.
Mộc Tịch Bắc tinh tế đánh giá đôi giày kia, chỉ cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, đồng dạng là giày màu hải lam, chỉ là phía trên nhưng lại thêu lên mấy đóa hoa phù dung tương liên cực lớn, phía trên điểm xuyết bạch ngọc châu, cực kì đẹp mắt.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy dưới chân đau xót, không hiểu nhìn về phía nam tử, Ân Cửu Dạ thấy ánh mắt ấy đã dừng ở trên người mình, liền cũng cúi đầu.
Mộc Tịch Bắc sững sốt nhìn sườn mặt của nam tử, chỉ cảm thấy đây là kiệt tác chói mắt nhất phía dưới Quỷ Phủ Thiên Công, mày kiếm như quét nước sơn, hai mắt hẹp dài, còn có đôi môi hơi cong lên, thật sự là cực kỳ đẹp mắt, tin tưởng nếu là đi ra ngoài, không thiếu được muốn mê mắt không biết bao nhiêu thiếu nữ tử.
Thế nhưng, một người nam tử như vậy, lại ngồi xổm ở bên cạnh mình, cẩn thận mang giày cho mình, hắn bá đạo lãnh khốc, tính cách quái đản ngoan độc, thậm chí vô tình hay cố ý khiến cho mình liên tiếp bị thương, nhưng lại không có ai sẽ như hắn đặt mình phóng ở trong lòng.
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt cười cười:
" Ân Cửu Dạ. "
" Ừ. "
Nam tử dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng mở miệng:
" Ta yêu chàng."
Nam tử quanh thân sững sờ, hai mắt đều sáng lên, bên miệng lại không tự chủ được lộ ra nụ cười tươi:
" Ta biết."
Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân chỉ trả lời như vậy, miệng nhỏ không khỏi hơi cong lên, dường như có chút mất hứng.
Ân Cửu Dạ thấy vậy, hôn miệng nhỏ của nữ tử một cái, bên trong giọng nói mang theo ý cười:
" Cảm thấy ta không yêu nàng? "
Mộc Tịch Bắc mím môi:
" Không có."
Ân Cửu Dạ mang theo tia ác liệt mở miệng nói:
" Nếu không hôm nay chúng ta không đi. "
Nói xong liền lấn người lên, dường như muốn đẩy ngã Mộc Tịch Bắc xuống giường.
Mộc Tịch Bắc lập tức liền nhảy dựng lên:
" Không muốn. "
Ân Cửu Dạ nhìn thấy phản ứng của Mộc Tịch Bắc, lại là cười ra tiếng, sau khi trang điểm chỉnh tề, đại thủ của Ân Cửu Dạ nắm tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc ra khỏi căn phòng mà hơn một tháng nay Mộc Tịch Bắc chưa từng bước ra.
Nhìn thấy sườn mặt nhu hòa của nữ tử, ánh mắt Ân Cửu Dạ sắc bén hẳn lên, Bắc Bắc của hắn hẳn phải giống như công chúa ở trong tháp ngà, có được mọi thứ tốt nhất, cũng có được tự do, chờ người bên ngoài đem tất cả mọi thứ tốt đẹp hai tay dâng lên, duy chỉ có đó là không nên nhìn thấy tất cả những thứ dơ bẩn và phức tạp ở trên thế gian này.
Trong ánh mắt của Ân Cửu Dạ mang theo vài phần thâm trầm, hắn ngược lại rất muốn biết An Nguyệt Hằng đến cùng có thể có tài đức gì, mà biến Bắc Bắc thành cái bộ dáng như hôm nay, làm cho trái tim người ta đau nhức không thôi.
Hai người còn chưa ra khỏi phủ Lục hoàng tử, liền nghe thấy giọng nói Sơ Nhất ở xa xa.
" Chết cũng tốt hơn ngươi hận ta. "
Vẻ mặt Sơ Nhất lã chã chực khóc, tâm trạng dâng trào mở miệng nói với Sơ Nhị, thần sắc bi phẫn không thể tự thoát ra được.
Hai tay Sơ Nhị ôm kiếm trong ngực, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Sơ Nhất mở miệng nói:
" Ta không hận ngươi. "
Sơ Nhất nghe xong, vẻ mặt quyết tuyệt, mở miệng lần nữa:
" Trông ta làm gì chứ? Ta thả ngươi đi... Ngươi lại không yêu ta..."
Khóe mắt Sơ Nhị liếc thấy hai người ở cách đó không xa đang trầm mặt đi tới, lại mở miệng:
" Ta đi đây. "
Bọn người mặt quỷ vây xem ồn ào cười to, rất vui vẻ.
" Này, ngươi đi cái gì mà đi, Mộc gia tiểu thư không phải nói như vậy, ngươi phải nói ta yêu ngươi mới đúng."
Sơ Nhất có chút tức giận, dắt giọng kêu la, một tay chỉ vào Sơ Nhị đã đi rất xa mở miệng nói.
Nhưng bọn người đang cười vui vẻ liền không cười được nữa, bởi vì bọn hắn nhìn thấy chủ tử nhà mình đang đứng ở địa phương rất gần rất gần rất rất gần.
Lập tức từng người đều tự giác lùi về phía sau mấy bước, dần dần để Sơ Nhất lưu lại ở giữa.
Sơ Nhất ở giữa đầu tiên là sững sờ, lập tức liền phản ứng lại, trong nháy mắt xoay người nói:
" Chủ tử, ta đang phát biểu với bọn hắn, lần này chạy đến đại mạc, vậy mà khiến chủ tử cùng Mộc gia tiểu thư suýt nữa bị cuồng sa cuốn đi, thật sự là chúng bọn thuộc hạ thất trách, cho nên, thuộc hạ quyết định, lần này phải hảo hảo thao luyện thao luyện bọn hắn."
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc vốn có chút đỏ hồng sau khi nghe Sơ Nhất nói một phen, lại thiếu đi mấy phần xấu hổ, nhẹ nhàng bật cười.
Vẻ mặt Sơ Nhất là dáng vẻ ta là bé ngoan, đầy mắt thành khẩn nhìn Ân Cửu Dạ, nhưng mặt Ân Cửu Dạ bình tĩnh cũng không có một tia chuyển biến tốt đẹp, Sơ Nhất thức thời bắt đầu bôi dầu lòng bàn chân, xoay người liền muốn chạy.
Đáng tiếc, cũng không bằng Ân Cửu Dạ xuất thủ nhanh, Ân Cửu Dạ giơ chân đá một cước, nhưng lại trực tiếp đá Sơ Nhất bay vào trong ao sen bên cạnh.
Một đám người mặt quỷ không thấy rõ hình dạng, thân thể từng người cũng hơi nghiêng về phía trước, mở to hai mắt nhìn, nhìn Sơ Nhất uống no nước ở trong hồ, nhẫn nhịn bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác.
Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn lướt qua đám người, đám người lập tức ưỡn thẳng sống lưng, thần tình nghiêm túc.
Mộc Tịch Bắc lại không đúng lúc phốc xuy một tiếng bật cười,Ân Cửu Dạ đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, hỏi thăm, Mộc Tịch Bắc lôi kéo tay Ân Cửu Dạ, mở miệng nói:
" Đi nhanh đi, nếu chàng không đi là trời tối mất đấy. "
Ân Cửu Dạ gật gật đầu, liền dẫn Mộc Tịch Bắc đi về phía trước, đi không tới mấy bước, Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn lại, lại phát hiện nhóm người kia vậy mà đều bắt đầu nhặt lên tảng đá ném vào trong nước, vô cùng thoải mái.
Mộc Tịch Bắc không khỏi có chút đau lòng cho nam tử bên người, sợ là hắn không phải không muốn cùng bọn hắn đùa giỡn như vậy đi, chỉ là thời điểm ban đầu hắn không dám cũng sẽ không, nhưng dần dần cũng đã không thể. Có điều nghĩ lại, Mộc Tịch Bắc lại thoải mái cười cười, mặc dù hắn không thể giống như bọn họ, nhưng thời gian lại đã sớm khiến người này đổi một loại phương thức hòa làm một thể.
Hai người tay nắm tay, liền đi lên đầu đường, Mộc Tịch Bắc ngược lại cũng không thèm nghĩ đến vấn đề có thể bị người nhận ra hay không, nàng nghĩ, Ân Cửu Dạ tổng sẽ xử lý tốt không phải sao.
Một đường đi đến đầu phố, hai người không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nam nữ rồi.
Mộc Tịch Bắc mang theo Ân Cửu Dạ đông đi một chút tây xem một chút, ngược lại là vô cùng hài lòng, ngẫu nhiên trông thấy trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia hiếu kì, không khỏi mơ hồ sinh ra mấy phần đau lòng.
" Phía trước có nhà bán ngọc bội tựa hồ không tệ, chúng ta đi qua nhìn một chút đi."
Mộc Tịch Bắc trong lúc vô tình nhìn thấy một cửa hàng mặt tiền cực lớn ở xa xa.
Gọi là Ngọc Thạch Trấn, không nói mặt tiền trước tiệm này, chỉ tên hiệu này thì đã rất dễ khiến cho người ta tưởng tượng đến tràng diện bên trong, lại nhìn bảng hiệu trên cửa còn mang theo lụa đỏ, sáu phiến tương liên môn đều là mở ra, trên mặt đất còn có một số dấu vết đốt pháo, liền lôi kéo Ân Cửu Dạ đi tới.
Nàng muốn đến để chọn một khối ngọc bội cho Ân Cửu Dạ đeo, đều nói Ngọc Nhược là được mắt duyên, sinh dưỡng tốt, có thể cản tai hoạ, mặc dù cũng biết không nên tồn tại tâm tư như vậy để chọn ngọc, thế nhưng Ân Cửu Dạ bây giờ rất long đong, nàng rất lo lắng.
Ân Cửu Dạ ôn nhu nói:
" Được."
" Tiệm này có lẽ mới mở, nhưng người đến lại rất nhiều, xem ra lão bản phía sau màn này là tài đại khí thô đây, không bao lâu nữa là sẽ vang danh Tây La."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.