Chương trước
Chương sau
Trái tim của Mộc Tịch bởi vì chính mình làm ra quyết định mà ẩn ẩn đau đớn, chính như lần đầu tiên gặp Ân Cửu Dạ, đối xử với bản thân lại tàn nhẫn chưa từng nương tay, cho dù đau đớn, cho dù huyết nhục mơ hồ, nàng cũng sẽ không nương tay, đây là trong khung ngoan độc từ trước đến nay, đối xử với chính mình cũng là như thế.
Tiếng bước chân vang lên, dừng lại trước cửa phòng giam Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng không ngẩng đầu, người tới lại mở miệng trước.
" Ôi, ta tưởng là ai chứ? Ngươi tại sao lại vào đây? "
Trong giọng nói của người tới mang theo tia trêu chọc.
Mộc Tịch Bắc rốt cục hơi ngước mắt, nhìn về phía Bạch Trúc một thân quân phục cấm vệ quân, mở miệng nói:
" Bạch Phó thống lĩnh thật sự là lo lắng cho Bắc Bắc, không ngờ Bắc Bắc vừa mới vào tù, người đầu tiên tới thăm lại là ngươi."
Hai tay Bạch Trúc ôm ngực, một bộ dáng bất cần đời, mở miệng nói:
" Chậc chậc, xem ra vẫn là ta lo lắng vô ích, nhìn dáng vẻ ngươi có vẻ rất tốt a, miệng lưỡi bén nhọn. "
" Ta có tốt hay không ngược lại không quan trọng, nhưng Bạch Phó thống lĩnh vẫn hoàn toàn như trước đây vui tươi thoải mái a. "
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt đáp trả lại, ngược lại khiến người ta không nhìn ra được mất mát trước đó.
Bạch Trúc nhìn thấy cái bộ dạng này của Mộc Tịch Bắc, trong mắt hơi có thâm ý, kỳ thật hắn đã sớm tới rồi, chỉ là vẫn đứng ở góc xa xa nhìn động tác của Mộc Tịch Bắc, vốn muốn nhìn xem nàng có gì thất kinh hay không, lại không nghĩ rằng thất kinh ngược lại không thấy được, lại nhìn thấy ánh mắt tan nát bi thương kia.
Giống như là nhảy múa ở trên mũi đao, khiến cho trái tim người ta ẩn ẩn đau đớn, thẳng đến hắn cảm thấy áp lực khó chịu, rốt cục mới nhịn không được đi ra, lại không ngờ chỉ trong nháy mắt nữ tử này đã thay đổi hơi thở, đem chân chính bản thân giấu đi.
" Bản Phó thống lĩnh nghe nói có người thế mà gan to bằng trời giết chết tâm can của Thái hậu nương nương, trong lòng tất nhiên là vô hạn bội phục, cho nên đặc biệt tới thăm, lấy đó làm lòng kính ngưỡng vô hạn của ta."
Bạch Trúc mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày:
" Bạch Phó thống lĩnh khi nào thì nghe gió thành mưa vậy, ngược lại thực làm cho Bắc Bắc nhìn với cặp mắt khác xưa."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc biết, Bạch Trúc này nhìn như là đến bỏ đá xuống giếng, trên thực tế cũng là đến tìm kiếm thực hư, lời nói trước đó đại khái là muốn mình nói ra ngọn nguồn, Đức Dương rốt cuộc có phải mình giết chết hay không?
Bạch Trúc nghe xong, quả nhiên tiếp tục mở miệng nói:
" Bản Phó thống lĩnh chính là nghe gió nghe mưa a, nhưng thật ra cũng không đáng kể, quan trọng là Thái hậu nương nương nghe là cái gì, cho nên ngươi có lời gì vẫn là giữ lại nói với Thái hậu nương nương đi."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc sáng tỏ, ý tứ của Bạch Trúc này sợ là Thái hậu lập tức sẽ tới đây đích thân thẩm vấn mình, sự thật xác thực cũng nên như thế, Thái hậu vừa thấy thi thể Đức Dương tất nhiên là bi thương đến cực điểm, nhưng một khi phản ứng lại, thì sẽ bắt đầu truy tra hung thủ, vì nữ nhi của mình đòi lại công đạo.
Lần này Đa Luân xuất thủ lại lôi hai nhà vào, nếu người Tướng phủ muốn ra tay cứu mình, sợ chính là đang bức bách Quách La thị tộc rời núi, chống lại Tướng phủ, bản thân lại có thể thừa dịp hỗn loạn mà thu lợi, từ đó chân chính vào mắt của Quách La thị tộc.
Bạch Trúc thấy Mộc Tịch Bắc không lên tiếng nữa, rốt cục đường đường chính chính nói một câu:
" Thái hậu nương nương đang trong cơn thịnh nộ, lại bi thương đến cực điểm, ngươi nói chuyện cần phải cân nhắc. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
" Lời ta ngược lại sẽ nói, có điều lại sợ bị người ta nghe được. "
Bạch Trúc nhíu mày, Mộc Tịch Bắc đây là sợ lúc nói chuyện có người bên ngoài thừa cơ tìm hiểu tin tức, nhưng mà hắn có thể cam đoan người trong thiên lao này đều đáng tin cậy, nhưng cũng không cam đoan được người bên cạnh Thái hậu cũng đều đáng tin, đây thật sự là hơi khó làm.
Kỳ thật trong lòng Bạch Trúc là có chút lo lắng, hắn đang lo lắng Thái hậu ở dưới cơn thịnh nộ vận dụng đại hình, cứ như vậy, Mộc Tịch Bắc không thiếu được phải ăn chút đau khổ, nhìn thân thể mảnh khảnh này, làm sao chịu được cực hình như vậy.
" Ngươi thật đúng là coi trọng ta, ngược lại đem ta trở thành đại nhân vật mánh khoé thông thiên gì đó, nếu ta thật sự có bản lãnh này, cũng không cần phải ở trong này canh giữ một tòa thiên lao."
Ngữ khí Bạch Trúc không tốt mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc không nói thêm nữa, nhưng trong lòng thì nói, ngươi giữ không phải một tòa thiên lao, mà là toàn bộ hoàng cung, ai biết ngươi rốt cuộc là người nào, lại có mục đích gì?
Bạch Trúc đi rồi, toàn bộ thiên lao lại lâm vào trong yên lặng, Mộc Tịch Bắc nhìn bốn phía, xem ra Bạch Trúc còn chọn cho nàng một phòng hạng ưu ở trong thiên lao a, ha ha.
Không quá nửa canh giờ, Thái hậu liền hấp tấp giết tới đây, tọa trấn ở Hình đường, sai người mang Mộc Tịch Bắc lên.
Lúc Mộc Tịch Bắc bị người ta mang lên thì nhìn thấy Thái hậu nương nương vẫn là trang phục giống như buổi sáng, chỉ có điều mới qua giây lát mà địa vị của mình và Thái hậu đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
" Mộc Tịch Bắc, ngươi thật to gan, thậm chí ngay cả ái nữ của ai gia cũng dám giết! "
Vẻ mặt Thái hậu tức giận, trâm cài tóc trên đầu lắc lư theo động tác của Thái hậu, chói loá choáng mắt người.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc đánh giá vẻ mặt Thái hậu một chút, phát hiện trên mặt vị Thái hậu nương nương này thật sự có vẻ bi thống, hai mắt cũng hơi sưng đỏ, xem ra nhất định là đã khóc qua mới đến đây.
Phía sau Thái hậu đứng hơn mười người cung nữ ma ma, Mộc Tịch Bắc nhất nhất quan sát tỉ mỉ một phen, xác định những người này hẳn đều là tâm phúc của Thái hậu, lúc này mới lên tiếng:
" Thái hậu nương nương, Đức Dương công chúa cũng không phải chết bởi tay của Bắc Bắc."
" Trước đó ngươi rõ ràng thừa nhận, nhân chứng vật chứng đều đủ, bây giờ đến trước mặt ai gia lại thề thốt phủ nhận, là sợ không chịu nổi Hình đường! "
Thái hậu trợn mắt nhìn, dường như cũng không tin tưởng lí do thoái thác của Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cũng không hấp tấp, chỉ mở miệng nói:
" Xin hỏi Thái hậu nương nương, Bắc Bắc rốt cuộc có xung đột gì mà phải giải quyết Đức Dương công chúa? Mà giết Đức Dương công chúa lại có thể mang đến chỗ tốt cỡ nào cho Bắc Bắc? Lại nói sau khi Bắc Bắc giết người, vì sao không bỏ chạy, nhất định phải chờ người đến bắt đây?"
Mộc Tịch Bắc liên tiếp đặt câu hỏi, lại khiến Thái hậu nhất thời không lời nào để nói, rốt cuộc là người ở địa vị cao, rất nhanh liền suy nghĩ sâu xa đến vấn đề mà Mộc Tịch Bắc nói tới.
Kỳ thật Đa Luân vẫn chưa nghĩ tới vấn đề Mộc Tịch Bắc sẽ chạy hay không, nói chung chỉ nghĩ bắt lấy Thanh Từ, liền không nghĩ được chi tiết Mộc Tịch Bắc không nhận tội này.
Nhưng mà dựa theo tình huống bình thường, giết người tự nhiên đều phải chạy, ai sẽ ngây ngốc chờ bị người đến bắt? Mà Mộc Tịch Bắc và Đức Dương cũng không có xung đột, Đức Dương chết đi, cũng sẽ không đạt được một chút lợi ích gì từ đó cả.
Thái hậu suy nghĩ cũng đang bay loạn, tính tình Đức Dương bà biết, từ sau khi xảy ra chuyện năm đó, vẫn luôn trầm mặc ít nói, làm sao lại phát sinh xung đột với người ta được? Mặc dù hôm nay cảm xúc của nó dường như có chút kích động, nhưng hẳn cũng không đến mức phát sinh cãi lộn với người ta. Thành như lời Mộc Tịch Bắc nói tới, giết Đức Dương, nàng hoặc là phủ Thừa Tướng lại có thể có được chỗ tốt gì?
Có điều Thái hậu cũng không hoàn toàn tin tưởng, bà như thế nào cũng không ngờ được, vốn đang kỳ vọng thấy được nét mặt tươi cười của nữ nhi, kết quả lại chờ được tin nữ nhi chết, điều này khiến bà vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào có hoài nghi.
Thái hậu lại đột nhiên nghĩ đến Lão thái phi, Lão thái phi vẫn luôn có thù oán với bà, oán hận chuyện năm đó, cho nên âm thầm sai sử Mộc Tịch Bắc, muốn khiến mình ở thời điểm đầy cõi lòng hi vọng, nếm thử thống khổ tang nữ?
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy sắc mặt Thái hậu thâm trầm, biết sự tình không tốt, nhưng cũng không biết Thái hậu rốt cuộc nghĩ đến đâu rồi?
" Có lẽ là có người sai sử ngươi? Lại hoặc là ngươi cố ý không chịu chạy trốn, muốn mượn cái này để mê hoặc ai gia? Nếu là ngươi chưa từng giết người, lúc ấy vì sao ngươi lại thừa nhận? Đây là xem ai gia như kẻ ngu dốt vô tri sao? "
Thái hậu vỗ một chưởng thật mạnh vào trên bàn trà, chỉ sáo trên móng tay quẹt làm bị thương tay bà, tạo ra một đạo vết máu!
Lông mày Mộc Tịch Bắc cau lại, sức tưởng tượng của Lão thái bà này thật đúng là phong phú, lại chỉ thản nhiên mở miệng nói:
" Là người phương nào sai sử, Bắc Bắc mới có thể không tiếc đặt tính mạng của mình đây? Cho dù có người hứa cho Bắc Bắc thiên đại lợi ích, nhưng nếu mạng này không có, thiên đại lợi ích này còn để làm gì? Huống hồ chỉ cần Bắc Bắc chạy đi, chứng cớ vô cùng xác thực này lại cũng không phải là chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù Thái hậu nương nương muốn bắt Bắc Bắc, hầu như cũng phải tốn thời gian điều tra rõ ràng, cứ như vậy, Bắc Bắc cũng có thể động tay động chân trong đó, rửa sạch hiềm nghi của mình, vì sao phải vì mê hoặc Thái hậu nương nương, mà bị bắt vào thiên lao chịu tội? "
Thái hậu cũng tạm ngừng lại, lúc bà vừa mới tới, chỉ nghĩ chắc chắn phải nghiêm trị Mộc Tịch Bắc, dưới cơn hoa mắt váng đầu cũng không muốn suy nghĩ nhiều, bây giờ bị Mộc Tịch Bắc hỏi một chút, ngược lại là tĩnh tâm xuống.
Mộc Tịch Bắc nói cũng không phải không có lý, ai cũng sẽ không tự nhiên để cho người ta làm vũ khí sử dụng, nếu như quả thật là Lão thái phi sai sử nàng, luôn phải hứa cho nàng đầy đủ lợi ích, nhưng mạng này nếu không có, còn muốn lợi ích để làm gì?
Nghĩ đến đây, Thái hậu lại dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
" Vậy lúc ấy ngươi vì sao phải nhận lấy tội danh này? "
Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng Thái hậu, không kiêu ngạo không tự ti:
" Không biết Thái hậu nương nương có thể nghe qua một từ, gọi là bị người quản chế không? Nếu như có người bắt Đức Dương công chúa muốn ngài phải thừa nhận tội danh không có, ngài có phải trước sẽ giả bộ đáp ứng, bảo trụ tính mạng hai người, sau lại tính toán tiếp hay không? "
" Ý của ngươi là có người thiết kế giá họa cho ngươi? "
Thái hậu hỏi lại, sắc mặt lại trở nên có chút khó coi.
" Mọi thứ luôn phải có nhân quả, nếu ta và Đức Dương công chúa không cừu không oán, lại không có xung đột lợi ích, Thái hậu nương nương cũng không ngại ngẫm lại, nếu như Đức Dương công chúa chết, ai sẽ là người được lợi lớn nhất? "
Mộc Tịch Bắc hướng dẫn từng bước.
Kỳ thật trong lòng Thái hậu trên cơ bản đã có đáp án, nghe Mộc Tịch Bắc phân tích lại ngẫm lại, sắc mặt liền càng thêm khó coi.
" Ngươi cho rằng lấy việc vu khống, ai gia sẽ tin tưởng lời nói một bên của ngươi sao? "
Thái hậu tiếp tục hỏi lại.
Mộc Tịch Bắc lại chỉ nói:
" Bắc Bắc trước tiên có thể đưa ra hai điểm đáng ngờ, một, lúc ấy cung tỳ kia nói là Bắc Bắc và Đức Dương công chúa phát sinh tranh chấp, có phải như thế không?
Thái hậu gật gật đầu, Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói:
" Nếu là hai người phát sinh tranh chấp, tất nhiên là phải mặt đối mặt, thế nhưng vết thương trên người Đức Dương công chúa lại là đâm vào từ phía sau lưng, tất cả mọi người cảm thấy ta đi theo sau lưng Đức Dương công chúa, mới có thể ở sau lưng đâm vào, thế nhưng cung tỳ kia rõ ràng lại nói là ta và Đức Dương công chúa xảy ra tranh chấp, Thái hậu nương nương không cảm thấy cái này rất kỳ quái sao?"
Thái hậu lúc này mới sâu sắc nhận ra lời Mộc Tịch Bắc nói tới xác thực là một điểm đáng ngờ rất lớn, mà không cần Mộc Tịch Bắc nói tiếp, điểm đáng ngờ thứ hai cũng liền tới, đó chính là cung tỳ này tại sao phải nói dối?
Mộc Tịch Bắc tiếp tục mở miệng nói:
" Cho nên Thái hậu nương nương ngài chỉ cần cẩn thận điều tra cung tỳ này, liền có thể tìm hiểu nguồn gốc tìm được hung thủ. "
Thái hậu trầm mặc không nói, lại tăng thêm thở dốc, Đức Dương của bà... Hài tử ngốc ấy...
" Ta biết Thái hậu nương nương cũng không thập phần tin tưởng. Nhưng chỉ cần Thái hậu nương nương chịu giúp Bắc Bắc một chuyện, Bắc Bắc tất nhiên sẽ có biện pháp làm cho người phía sau màn nổi lên mặt nước. "
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng.
Trong lòng Thái hậu cũng biết, hai điểm chứng cứ này nhiều nhất chỉ có thể chứng minh cung tỳ kia nói dối, lại rất khó liên lụy đến trên thân người phía sau màn, nếu như muốn động nàng, dường như còn cần một lý do hợp lý hơn nữa.
" Ngươi muốn ai gia giúp ngươi làm cái gì? "
Thái hậu trầm mặt mở miệng nói, lại suy đoán Mộc Tịch Bắc đại khái là muốn mình thả nàng ra.
" Đa Luân công chúa bắt một tỳ nữ của Bắc Bắc, cho nên còn xin Thái hậu ra tay đòi người, mang người bình yên vô sự ra ngoài, Bắc Bắc tự nhiên vì Thái hậu giành chứng cứ. "
Trong giọng nói Mộc Tịch Bắc mang theo tia hàn ý, kỳ thật cho dù Thái hậu không đáp ứng điều kiện này, nàng vẫn muốn giúp Thái hậu bắt lấy nhược điểm của Đa Luân.
" Hả? Ngươi giúp ai gia một chuyện, ai gia nhưng chỉ vì ngươi làm một chuyện, ngươi cần phải biết, nếu ai gia giúp ngươi đi đòi người này, như vậy ngươi cũng chỉ có thể ngày này sống ở trong lao. "
Thái hậu tựa hồ có chút kinh ngạc với điều kiện mà Mộc Tịch Bắc đưa ra.
Mộc Tịch Bắc cảm giác được trên cánh tay mà trước đó đã bị lão hổ cắn bị thương tựa hồ có chút nóng rát đau đớn, đại khái là bởi vì hôm nay trong lao tương đối ẩm ướt, có điều lại chỉ cười yếu ớt mở miệng:
" Nếu như người này không quan trọng, làm sao khiến Bắc Bắc biết rõ có nhiều sơ hở như vậy, lại cũng chỉ có thể nhận xuống tội danh này? "
Thái hậu hiểu rõ gật đầu, ngược lại cũng tin tưởng Mộc Tịch Bắc, chỉ là nghĩ đến Đức Dương chết, trong mắt Thái hậu liền tràn đầy lửa giận, bà sớm phải biết nó không phải cái an phận, cũng giống với mẫu thân nó, bây giờ còn hại chết nữ nhi mình, quả thực là dưỡng hổ gây họa!
Bà vốn cảm thấy lúc ấy Đa Luân tuổi còn nhỏ, cho nên còn có thể mang theo trên người, nhưng chưa từng nghĩ, vậy mà tạo thành thảm kịch hôm nay.
" Được, ai gia sẽ vì ngươi đi chuyến này, nhưng về phần sống chết của ngươi ai gia sẽ không hỏi nhiều. "
Thái hậu cười lạnh nhìn Mộc Tịch Bắc, trong lòng nhưng cũng trách tội nàng, nếu không phải tiếng đàn của nàng làm Đức Dương động tâm, bà cũng sẽ không để Đức Dương ở lại, Đức Dương cũng sẽ không chết, cho nên dưới cái nhìn của Thái hậu, Mộc Tịch Bắc thật sự cũng đáng chết.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc lại nói, muốn chính là câu nói này của bà, không sợ bà mặc kệ ta, chỉ sợ đến lúc ta có biện pháp sống sót, bà lại nhất định phải dí ta vào chỗ chết, chẳng qua nghĩ lại, tay của bà chưa hẳn có thể duỗi dài như vậy.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đề cử bạn tốt Vạn Thuỷ Thuỷ
《 Quân môn nữ kiêu, hắc đạo chi vương 》
Hành trình hắc đạo, nữ vương nổi giận, đây là hành trình nhất đại nữ vương đỉnh phong —— Hắc bạch lưỡng đạo, nữ vương là trời
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.