Editor: Đông Vân Triều
Má Mười phát biểu:???? Tôi muốn phát biểu nhưng không biết phải biểu gì, tốn công đọc một dòng của các cô thôi HA HA HA HA????
"... Ngươi lại không nhớ?"
Dạ Tiêu nhức đầu muốn chết, thở dài oán giận, "Sao ngươi lại chọn lúc này mà phát bệnh chứ, điên mất thôi... Không thể chờ ta nằm xuống rồi hẵng tái phát à..."
Dạ Tiêu cảm giác eo của mình sắp xong đời, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ui, ta không ổn rồi, mau ra đây bế ta."
"Bế bế, bế ngươi???" Dạ Lan giật mình, điên cuồng lắc đầu càng lùi càng xa, "Cái này cái này cái này không không không được được đâu!!"
Dạ Tiêu cũng bị ép điên: "Có cái gì mà không được? Ta cũng chẳng còn trinh lưng, trinh mông gì sất, cứ làm như ngươi chưa từng bế ta í?"
Dạ Lan va lưng vào lan can, đã lui đến không thể lui được nữa, cơ hồ run thành cái sàng, sợ mờ cả mắt: "Ngươi ngươi ngươi ngươi nói cái gì ta ta ta từng từng bế, bế ngươi?? Không không không không thể nào???"
Dạ Tiêu nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: "Đâu chỉ bế qua, XX cũng XX rồi."
Dạ Lan trượt thườn thượt từ cột xuống đất, ánh mắt loạn cào cào, thần sắc ngốc trệ. Choáng váng một lúc, hắn hít sâu, chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Dạ Tiêu giật nảy cả mình: "Cái đù má ngươi khóc làm đ** gì?! Khóc thì cũng là ta khóc chứ?!"
Dạ Tiêu nhìn hắn như bị ma dọa tè ra quần, thầm nghĩ mình đang làm cái gì vậy chứ, so đo với một tên đần, thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-ve-mang-tool-hack-la-de-chet-nhat/615234/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.