Editor: Đông Vân Triều
Trạch Tước đã giơ tờ giấy cầm đồ ra giữa hai người, Chung Ly Tử Tức hoàn toàn không có ý định nhận lấy. Hắn bèn nói: "Ngươi đang tìm gì thế? Ta khá quen với thị trấn này, có thể dẫn ngươi đi."
"Không liên quan tới ngươi." Chung Ly Tử Tức mặc dù nghi ngờ ở trong lòng, nhưng chẳng có thời gian phí hoài với hắn, cáo từ rồi xoay người rời đi.
Trạch Tước cảm thấy y không muốn nói nhiều với mình, còn hơi hướng bài xích, cũng thức thời mà ngừng bước. Hắn sửng sốt một lúc, cầm giấy nhét vào ngực mình.
Với cái trấn nhỏ này Trạch Tước chỉ có hiểu biết nhất định, vì hắn mới ở chỗ này có hơn tháng. Hắn từng bị bệnh nặng, tỉnh lại đã thành người tối cổ, chỉ nghe người ta nói cha mẹ hắn đã đi xa, mà hắn bởi vì bị bệnh nên được gửi nuôi tạm ở nhà bà con xa trên ngọn đồi phía Nam của trấn nhỏ này.
Vị thân thích là chị họ của bác hai của cô của cháu ruột dì... gì đó, hắn đã hỏi đi hỏi lại mấy lần, thật sự là dài đau bi, không nhớ nổi.
Hắn sống ở nơi này một khoảng thời gian, ngày thường giúp trưởng bối trong nhà làm nghề nông, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân không phù hợp. Cả nhà trên dưới toàn là nông dân chất phác và tiểu thương, vì sao chỉ có mình hắn tập võ.
Ngoại trừ thanh kiếm này, cái gì cũng khiến hắn lạ lẫm. Duy chỉ hôm nay khi thấy một người tha hương quần áo nhuốm bùn, hắn mới thấy hơi quen thuộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-ve-mang-tool-hack-la-de-chet-nhat/615217/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.