Editor: Đông Vân Triều
Bởi vì hôm qua cược thua, ta không thể không vác cái mặt trẻ-ba-tuổi-bị-bố-mẹ-cưỡng-ép-đi-mầm-non này mà rửa Tiểu xoa kiếm. Trong bốn người, Dạ Tiêu cực kỳ chấp niệm với việc ăn uống nên ta sai y đi mua điểm tâm cho mọi người, hai người Hoành Thụ ở xa, chỉ còn lại mỗi Dạ Lan ẩn nấp ở phụ cận, ta bèn gọi hắn giúp ta múc nước.
Nhưng mà gào muốn rách cổ họng vẫn không có tiếng đáp lại.
Ngủ? Hay đi rồi?
Ta không thể làm gì khác hơn là tự thân chạy ra ngoài gọi tiểu nhị, sau thời gian uống cạn chung trà, chậu đồng đầy nước ấm đã được đưa tới tận tay, nhiệt độ vừa phải. Ta nhúng ướt khăn bắt đầu cọ kiếm, rửa được một nửa, Dạ Lan đột nhiên ghé vào cửa sổ hỏi: "Chủ nhân vừa gọi ta sao?"
... Ta đã gọi ngươi được gần nửa canh giờ rồi mà??
Ta nói: "Đúng vậy, ta định nhờ ngươi lấy giúp chậu nước ấm, còn tưởng ngươi đi rồi."
Dạ Lan không biết đang suy nghĩ gì, mắt không có tiêu cự, càng không đáp lời.
Ta nhìn hắn nghệt ra thì không để ý nữa. Bùn đất trên Tiểu xoa kiếm đã mềm xuống, ta cầm khăn lau đi.
Chờ ta lau xong nửa chuôi kiếm, Dạ Lan đột nhiên nói: "Vâng." Rồi biến mất.
Ta cảm thấy người này thật kỳ quái.
Chờ ta lau xong chuôi kiếm, A Thụ cũng đưa thuốc tới, ta phân phó hắn đổi chậu nước khác, bản thân thì tung tăng đi đút thuốc cho Dạ Đàm. Chén thuốc hơi nóng, mỗi một thìa phải thổi rất lâu. Dạ Đàm ngoan ngoãn dựa vào ngực ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-ve-mang-tool-hack-la-de-chet-nhat/615169/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.