Đêm dài yên tĩnh, Cận Văn Hiên đã ngủ rất say, Cận Liễu Liễu mở gói đồ dùng tùy thân mang theo lộ ra một cái bọc nhỏ thật dày, lấy ra con quay nhỏngày xưa.
Đêm càng về khuya, lại càng dễ gợi nên những cảm xúc bồi hồi.
Chua, ngọt, đắng, lạt, mặc kệ là cái gì, thời điểm hồi tưởng lại vẫn đều thấy rất ngọt.
Ngọn lửa nhỏ ôn nhu cháy trong ngọn đèn men sứ xanh đột nhiên đùng lên mộttiếng, ý cười trên mặt Cận Liễu Liễu thu lại, thổi tắt ngọn đèn lêngiường ngủ.
Mấy ngày sau, Hoàng Thượng đích thân tới trường luyện võ nói muốn đích thân khảo nghiệm công phu của Lê Tuyền như thế nào. Lê Tuyền lặng lẽ sai người đến báo cho Cận Liễu Liễu hy vọng nàng có thểđi xem.
Hỏi ý kiến Hứa Tam Nương một chút, nàng nói phỏng chừngngày đó toàn thành sẽ có không ít người đến xem náo nhiệt, các nàng đinhìn một cái cũng không sao.
Vì thế Hứa Tam Nương liền mang theo ba tỷ đệ Cận Liễu Liễu cùng nhau đến trường luyện võ.
Quả thật là người tới tấp nập, bên cạnh sân đã bị người dân bao kín khôngvào được, đứng bên ngoài chỉ thấy đầu người. Hứa Tam Nương lại trực tiếp đi tới cửa xuống xe, trực tiếp mang theo bọn họ đi vào.
Bốn phía xung quanh trường luyện võ được bao bọc bởi những mái che nắng, theothứ tự là chỗ ngồi của hoàng thân hậu duệ quý tộc, quan văn võ tướng,còn có gia quyến nhà bọn họ. Phía sau mái che cũng có không ít ngườiđứng, đều là người có quan chức một chút, không có thứ dân.
Dọctheo đường đi Hứa Tam Nương đều ở không ngừng cười chào hỏi người khác,những người nàng kết giao đều là người quyền quý, bởi vậy nhìn thấy nàng xuất hiện ở trong này mọi người cũng đều không nghi hoặc.
Hômnay Cận Liễu Liễu trang điểm bình thường, trên mặt cũng chải tóc xuốngche khuất rất nhiều, vì nàng không muốn bị người đã từng biết nàng trong quá khứ nhận ra.
Đi một quãng xa, đến một chỗ mái che hơi khuấtphía xa, Hứa Tam Nương lôi kéo đám người bọn họ ngồi xuống, thuận tiệnlại cười nói vui vẻ cùng đám quan viên cách vách.
Cận Liễu Liễuvốn nghĩ các nàng may lắm cũng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn một chút,không đoán được cư nhiên còn có thể có chỗ ngồi dưới mái che nắng, bấtgiác có chút giật mình.
Hứa Tam Nương cười: “Có người đã an bài chu đáo sợ ngươi bị người khác xô đẩy.”
Mấy khắc sau, Hoàng Thượng đến, mọi người tam quỳ cửu khấu, đồng thanh hô vạn tuế.(một khắc=15 phút, ba quỳ chín lạy)
Bởi vì đứng rất xa Cận Liễu Liễu cũng không nhìn được rõ, chỉ cảm thấydường như Hàn Húc gầy hơn trước kia, bất quá thoạt nhìn rất long hành hổ bộ lộ rõ tư thế không giận tự uy.
“Bình thân.” Hoàng Thượng đãmở miệng, mọi người lại đều đứng lên. Đợi Hoàng Thượng ngồi xuống mọingười mới lần lượt ngồi xuống theo.
Bỗng nhiên, Hứa Tam Nương lấy khuỷu tay nhẹ nhàng huých vào cánh tay Cận Liễu Liễu: “Ngươi xem phía kia.”
Cận Liễu Liễu nhướng mắt nhìn lên thì thấy Cổ Vưu Chấn một thân triều phụcmàu đen, đang đứng ở bên cạnh Hoàng Thượng, cúi người nghe hắn phân phócái gì đó.
Nàng nhìn thoáng qua, lại thu hồi ánh mắt, chuyên tâmnhìn chằm chằm đầu gối. Đợi đến thời điểm Hoàng Thượng triệu kiến LêTuyền để hắn biểu diễn với mười tám loại binh khí rồi mới ngẩng đầu lên.
Võ công của Lê Tuyền cũng không đẹp, khinh công linh tinh cũng không phảithập phần am hiểu, nhưng hắn lại có tài bắn cung xuất thần nhập hóa.
Thiện xạ với hắn mà nói, đã sớm không phải là việc khó.
Phi thân lên ngựa, cài tên kéo cung, tất cả mọi chuyện đều liền mạch lưuloát, mọi người chưa kịp thấy rõ hắn đã cưỡi khoái mã phóng vượt qua từxa hơn trăm mét liên tục bắn trúng hơn mười hồng tâm, chính giữa mỗi tấm bia đều cắm một mũi tên dài.
Âm thanh ủng hộ liên tiếp vang lên, ngay cả Hoàng Thượng cũng thể hiện vẻ mặt vừa lòng, dường như Lê Tuyềncũng có chút ngại ngùng, thân thủ gãi gãi gáy.
A Bối nhỏ giọng nói với Cận Liễu Liễu: “Tuyền ca thật là lợi hại nha!” trong mắt tràn đầy ý hâm mộ sâu sắc.
Mấy loại khảo nghiệm kế tiếp cũng không làm khó được hắn, tiếp theo LêTuyền biểu diễn một bài quyền cước, luyện đến mồ hôi ướt đẫm là lúctoàn thân y phục ướt đẫm mồ hôi dính sát vào bắp chân uy vũ mười phần,ngay cả Hoàng Thượng cũng khen: “Lê khanh thật là lực địch ngàn quân.”
Được Hoàng Thượng khen ngợi, Lê Tuyền quỳ xuống tạ ơn trên mặt vẫn chưa hết sắc ngượng ngùng.
Bỗng nhiên một vị võ tướng đứng lên đề nghị để một tham tướng dưới trướng mình bước ra tỷ thí với Lê Tuyền một hiệp.
Hoàng Thượng đang hưng trí, đương nhiên chuẩn tấu.
Cổ Vưu Chấn đã có chút lo lắng liếc mắt nhìn Lê Tuyền một cái, Lê Tuyền vẫn cười hớ hớ ý bảo hắn không cần lo lắng.
Vì thế tỷ thí bắt đầu, vị tham tướng kia am hiểu lập tức lấy ra một cái xà mâu bằng sắt đặc dài, xách vũ khí cưỡi ngựa phóng ra.
Lê Tuyền cũng rút ra một thanh trường kiếm, nhưng ở trên ngựa lấy kiếm đối (chống lại) mâu, không có ưu thế, vì thế hắn xoay người bỏ kiếm lại,mang theo một thanh đại đao nhảy lên ngựa.
Hai hàng lông mày củaCổ Vưu Chấn nhíu lại, cũng dần nhận ra sai lầm. Hắn biết lần này mìnhdốc hết sức tiến cử hiền tài Lê Tuyền, nhóm võ tướng trong triều rất cóoán hận với hắn.
Hắn là quan văn, hiện tại dốc hết sức tiến cửhiền tài làm võ quan, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy hắn đangtừng bước củng cố quyền lực, cũng khó trách sẽ có người cố ý đề nghị tỷthí cho dù làm hạ uy phong của Cổ Vưu Chấn cũng là tốt.
Cổ VưuChấn tuy có tâm muốn mở rộng quyền lực vào quân đội, nhưng là dưới tìnhhuống trước mắt, hắn tuyệt đối không ngốc đến mức làm ra việc rõ ràngnhư vậy. Nhưng vì không muốn để Cận Liễu Liễu lo lắng chuyện của LêTuyền, hắn vẫn dốc hết sức tiến cử Lê Tuyền.
Cũng may võ nghệ của Lê Tuyền có thể làm cho người ta yên tâm, tuy là thoạt nhìn người ta có ưu thế hơn nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Lê Tuyền hoàntoàn chiếm thượng phong.
Vị tham tướng kia biết mình đánh khônglại, thừa cơ xuất ra một chiêu rồi thu mâu lại. Hoàng Thượng xem trậnđấu rất vui, vì thế hai người đều được phong thưởng, Lê Tuyền cũng đượcphong làm tham tướng.
Cuối cùng Cận Liễu Liễu cũng yên lòng, trên mặt cũng lộ ra ý cười.
Ai ngờ vị binh mã đại nguyên soái kia không biết nổi lên hứng thú gì, cưnhiên lại nói với Hoàng Thượng: “Lão thần nghe nói Cổ Thượng Thư chẳngnhững tài văn xuất chúng còn có một thân võ nghệ không tồi. Hôm nay thấy mới hai vị tham tướng vừa tỷ thí lão thần cũng thấy ngứa tay. Chẳngbiết có được vinh hạnh mời Cổ Thượng Thư bồi lão phu luyện một hiệpkhông?”
Hoàng Thượng cười nói: “Nguyên soái nói như vậy trẫm cũng muốn xem phong thái uy phong của nguyên soái. Không biết ý Cổ khanh rasao?”
Cổ Vưu Chấn nhe răng cười, dường như xua tan đám mây đenche phủ làm cho người ta hoa mắt, hắn nói: “Có thể được nguyên soái khâm điểm, vi thần tất nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh .”
Nhất thời toàn bộ trường luyện võ sôi trào lên, rất nhiều người chỉ biết làCổ Vưu Chấn xuất thân là Trạng Nguyên, cũng rất ít có người biết hắn cưnhiên còn có thể có võ công.
Ngọc diện tài tử nổi danh khắp kinh thành cùng đại nguyên soái chiến công hiển hách đương triều luận võ?
Người có mặt hứng khởi cảm thấy mình đã được may mắn lớn, về phần những người không tới cũng chỉ có thể hối hận không thôi nghe mọi người kể lại.
Tâm Cận Liễu Liễu bỗng nhiên thắt lại.
Lê Tuyền thời điểm tỷ thí không biết có phải bởi vì biết hắn công phukhông kém hay không cho nên nàng không lo lắng chút nào. Đến phiên CổVưu Chấn, nàng lại không thể an tâm nổi.
Cổ Vưu Chấn xoay người hành lễ với Hoàng Thượng rồi lập tức nhanh nhẹn đi lên đài cao.
Đại nguyên soái hỏi hắn: “Cổ Thượng Thư muốn sử dụng loại binh khí gì?”
Cổ Vưu Chấn nói: “Hạ quan dùng kiếm.”
“Kiếm mặc dù rất tốt, nhưng không lợi lên chiến trường giết địch.” Đại nguyên soái cư nhiên vuốt râu, ra vẻ Cổ Vưu Chấn không học vấn không nghềnghiệp.
Cổ Vưu Chấn nho nhã lễ độ nói: “Hạ quan luyện võ chỉ là vì cường thân kiện thể, sư phó dạy cái gì ta liền luyện cái đó.”
“Ta nghe nói mới trước đây thân thể ngươi rất yếu, xem ra luyện võ cũng không tồi?” Vị đại nguyên soái lại nói.
Đứng ở dưới mái che nắng cách đó không xa sắc mặt Cổ Bân bỗng nhiên tối sầm lại như là đang nhớ tới chuyện gì đó không hay.
Cổ Vưu Chấn cười vân đạm phong khinh: “Cũng có chút công hiệu, hạ quan không hiểu y thuật cũng không hiểu chuyện này lắm.”
Đại nguyên soái gật gật đầu nói: “Lão phu một thân nhung mã, sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, chúng ta đứng đánh là tốt rồi.”
Nói xong không đợi mọi người kịp phản ứng lại, đại nguyên soái đã ỷ vàosong đao tấn công đến. Cổ Vưu Chấn vung kiếm lên, lấy tốc độ sét đánhkhông kịp bưng tai chặn song đao, kiếm vẫn chưa rút khỏi vỏ.
Chỉ thấy mắt đại nguyên soái lộ ra thần sắc vừa lòng, tiếp theo thế công liền ập đến như liệt hỏa.
Kiếm pháp của Cổ Vưu Chấn vẫn uyển chuyển, kết hợp với khinh công nhẹ nhàng, kết hợp với kiếm chiêu càng tăng thêm sức mạnh hoàn toàn bất đồng vớihãn tướng dũng mãnh quyết đánh liều mạng – Đại nguyên soái.
Hắn không tấn công, chỉ thủ thế.
Mọi người chỉ thấy một lão hán hoa râu bạc cường tráng hung hăng bổ songđao tới, mà vị nam tử mỹ mạo long chương phượng tư, sang sảng thanh cửđối diện lại cứ như đang dạo chơi trên sân rộng, thành thạo múa kiếm tạo ra quang ảnh rực rỡ.
Chiêu thức của đại nguyên soái tấn mãnh, Cổ Vưu Chấn cũng không có chút bối rối nào, bộ pháp nhẹ nhàng bay lượngiữa song đao ảnh, chốc lát đã đấu trên dưới một trăm hiệp.(hình ảnhsong đao lướt qua)
Xung quanh võ trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người một già một trẻ.
Đến giờ phút này Cận Liễu Liễu mới hiểu được vì sao thời điểm Hứa Tam Nương nhắc tới Cổ Vưu Chấn vĩnh viễn sẽ thêm câu “Thiên thượng có địa hạ vô” ở phía trước .
Trên đời này trừ bỏ hắn chỉ sợ không còn ai có thể sánh với những lời này.
Thiên thượng có, địa hạ vô.
Cổ Vưu Chấn hoàn toàn xứng đáng.
Không là vì dung mạo hắn đẹp hơn Phan An, cũng không phải bởi vì tài học củahắn có thể so với Tống Ngọc, ngươi chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cá, sẽbị hơi thở bao phủ xung quanh hắn hấp dẫn.
Hơi thở đó không mạnhmẽ di chuyển, không phô trương rầm rĩ, cứ vừa đúng ủ dột như vậy lạikhiến cho người ta không thể thân cận, như biết nam tử này không phải là người bình thường.
Rất nhiều người nói với Cận Liễu Liễu dù sao đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy, theo hắn có gì không tốt chứ?
Càng nhiều người nói, hiện tại hắn quyền cao chức trọng lại là nhân tài ngàn người mới có, không theo hắn, ngươi còn muốn ai?
Những lời đó đều đúng cả!
Theo hắn, Văn Hiên có thể nhận thức tổ tông, có thể an an ổn ổn làm tiểuthiếu gia, có thể có cuộc sống tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Theohắn, nói không chừng Cận Liễu Liễu nàng còn có thể làm cáo mệnh phunhân, có thể cho nữ tử khắp thiên hạ cực kỳ hâm mộ không thôi, có thểhưởng thụ vinh quang mấy đời không hết.
Nhưng là vào hôm nay, nàng và hắn còn có thể tìm được tình cảm giống như trước đây sao?
Thời gian trôi qua đã lâu, ngay cả con quay cũng đã phai màu. Huống chi là lòng người?
Cận Liễu Liễu cũng muốn có người thương yêu, cũng muốn được giống như trước đây đi theo phía sau hắn, ôn nhu ngọt ngào gọi hắn một câu “Phu quân”.
Nhưng hắn hiện tại vẫn còn là Cổ Vưu Chấn trước đây sao?
Thời gian chảy xuôi, cũng đã hai ba năm rồi, cũng đã là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt .
Hắn đứng ở nơi đó, tựa như một bức họa, tựa như thiên tiên tràn đầy linh khí.
Không thể tha thứ cho mình, không thể đối mặt với Hàn Thượng đã chết, bất quá trong lòng nàng cũng biết đây chỉ là một cái cớ thôi.
Hiện nayhết thảy cảnh còn người mất, ngay cả chính tâm ý của mình nàng cũngkhông có thể cam đoan được thì lấy gì để cam đoan tâm ý của hắn, lấy cái gì để cam đoan ông trời sẽ không tiếp tục trêu đùa nàng nữa chứ?
Bốn chữ mệnh đồ nhiều suyễn, nàng không dám dùng trên người mình.
Nhưng rõ ràng bên trong kỳ thật ông trời đã an bài rất tốt.
Bọn họ được ở cùng một chỗ, bọn họ lại tách ra, đều là số mệnh cả.
Như vậy hiện tại, ông trời có thể hỏi nàng một câu các ngươi hạnh phúc sao? Nàng, sợ hãi.
Lại nói tiếp, kỳ thật nàng chỉ là một thôn phụ lớn lên từ một thôn trangnhỏ ở GiangNamthôi. Khi làm thiếp của hắn nàng còn không biết, hơn nữalàm thiếp phải ăn nói khép nép, nàng cũng không cảm thấy có gì không hợp lý.
Hoàng Thượng, Vương gia, quý tộc, đại quan… những người đó đối với nàng mà nói bất quá là chỉ là một màn kịch mà thôi.
Đến khi nàng bước chân vào trong vở kịch mới phát hiện đó khôngphải chuyện xưa, không tao nhã triền miên, đẹp động lòng người giốngnhư trong các vở kịch.
Bị động tiếp nhận rồi cũng thích ứng .
Nhưng chung quy vừa ra khi đã hát, đã diễn xướng xong nàng lại trở lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]