Chương trước
Chương sau
Lê Tuyền sửng sốt: “Liễu Liễu, ngươi nói như vậy có ý gì?”

Cận Liễu Liễu cắn chặt môi dưới, do dự nửa ngày mới nói: “Tuyền ca ca,ngươi đừng hỏi. Tóm lại một người tốt như ngươi không nên tìm ta. Đêm đã khuya ta thật sự muốn đi ngủ. Ngươi đừng… bức ta.”

Lê Tuyền thởdài: “Liễu Liễu, nhiều năm như vậy rồi có lúc nào ta không nghe ngươichứ? Ngươi đi nghỉ ngơi đi ta trở về trại, sáng mai ngươi hãy nói mộttiếng với đại thúc, đại nương đi.”

Cận Liễu Liễu gật gật đầu, vừa định ra sau tìm một cái đèn lồng cho Lê Tuyền, nghĩ nghĩ một chút lạinói: “Tuyền ca ca, đã trễ thế này ngươi còn muốn đi, ngày mai phụ mẫuta…”

“Cũng phải, đại thúc, đại nương còn không biết ta chưa thể đi được.” Lê Tuyền hiểu ý cười nói: “Ta đến phòng A Bối ngủ lại .”

Cận Liễu Liễu cầm một ngọn đèn đưa cho Lê Tuyền, còn mình ở lại nhà chínhdọn dẹp bàn ăn rồi lại đến nhà bếp đun nước chuẩn bị rửa chén.

Thừa dịp phải chờ nấu nước, nàng ra ngoài sân đi dạo muốn hít thở không khí.

Đã đến đầu xuân, một thời gian nữa chính là sinh nhật hai tuổi của Cận Văn Hiên. Sáng nay Cận Liễu Liễu đã đồng ý với hắn (Cận Văn Hiên) sẽ dẫnhắn đi lên trấn chơi một ngày.

Nàng đứng ở trong sân nhìn mặt trăng đang nhô lên cao, bởi vì buổi tối trời lạnh bất giác rùng mình một cái.

Mặc dù có chút lạnh nhưng nàng vẫn không muốn đi vào. Không biết vì sao đêm nay nàng không muốn ngồi trong phòng đợi.

Dường như bởi vì không khí lạnh trong sân nên người cũng đặc biệt tỉnh táo hơn.

Trở lại nhà bếp, lửa trong lò sưởi đã sắp tàn bất quá nước cũng đã sôi.Nàng rửa sạch bát đũa lại dựa theo thói quen dọn sạch cả nồi và bếp.

Dọn dẹp xong, nàng ngẩng đầu lên chuẩn bị khóa cửa nhà bếp đi nghỉ ngơibỗng nhiên phát hiện có một bóng người vừa vụt qua cửa sổ nhỏ.

Lúc đầu nàng tưởng mèo hoang cũng lơ đễnh, nhưng là một lát sau lại nghethấy một loạt âm thanh rất nhỏ phát ra từ đống củi dưới cửa sổ nhà bếp.

Cận Liễu Liễu chợt cảnh giác .

Có người muốn trộm củi!

Thật quá đáng rồi nha! Tuy rằng bây giờ toàn bộ củi trong nhà nàng đều do Lê Tuyền kêu người đưa tới nhưng từ nhỏ Cận Liễu Liễu đã phải lên núi kiếm củi nên có ấn tượng rất sâu sắc với chuyện này.

Có tiểu tặc muốn tới nhà bọn họ trộm củi!

Thật quá đáng rồi nha!

Cận Liễu Liễu ỷ vào Lê Tuyền đang ở trong nhà liền đốt một ngọn đèn nhỏ rón ra rón rén ra nhà bếp đi về phía đống củi.

Nàng rất muốn bắt tận tay vì thế vô cùng cẩn thận sợ bị tiểu tặc kia ngheđược tí xíu động tĩnh đến lúc đó hắn mà chạy mất thì thật đáng tiếc .

Nhìn kỹ hai đống củi cao cao phía trước ngay cả một bóng người cũng khôngthấy. Lại liếc mắt nhìn một cái đừng nói người ngay cả mèo hoang cũngkhông có một con.

Cận Liễu Liễu lại thật cẩn thận đi tìm phía sau đống củi trong lòng nghĩ: đừng cho rằng ta sẽ bị ngươi lừa?

Vừa bước ra phía sau quả nhiên lại nghe một âm thanh rất nhỏ. Trong lòng Cận Liễu Liễu rất đắc ý: xem đi bị ta bắt được rồi!

Nàng vừa định hô to một tiếng “Đi ra” thình lình lại bị một bàn tay to chemiệng lại nàng sợ tới mức máu toàn thân cũng ngừng chảy, trong đầu trămchuyển ngàn hồi chỉ hận sao mình không gọi Lê Tuyền đến tróc (bắt) tặc,như thế thì tốt cư nhiên lại bị tiểu tặc bắt được!

Trước tiên sau khi hết kinh hãi Cận Liễu Liễu bắt đầu phản ứng lại, ngay sau đó nàngliều mạng quyền đấm cước đá muốn làm gây ra tiếng động khiến mọi ngườira xem.

Không đợi nàng cử động cánh tay, toàn thân nàng đã bịngười kia chế trụ dễ dàng bị vây kín trong lòng người kia, không thểđộng đậy chút nào.

Nàng vô cùng sợ hãi một tiểu tặc trộm củi mà có thân thủ như thế này sao?

Xem ra đã có chuyện lớn rồi!

“Ô ô ô ô!” Từ cổ họng nàng bắt đầu phát ra âm thanh kháng cự muốn thét chói tai lại không thể phát ra tiếng.

Thình lình một giọng nam ôn nhuận quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai nàng: “Liễu Liễu, đừng kêu, là ta.”

Trong nháy mắt từ hô hấp đến ý thức của Cận Liễu Liễu đều đình trệ .

Nàng chỉ cảm thấy dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt tim nàng, lòngnàng, trăm ngàn thứ bắt đầu hiện ra rõ ràng trong đầu cố gắng kìm nénlại không thể kìm nén được.

Dường như thân thể không chống lạiđược trong hết thảy trí nhớ và đau đớn đang dâng lên chỉ trong nháy mắtCận Liễu Liễu hôn mê bất tỉnh.

Giống như mới chỉ qua một nénnhang lại có vẻ như đã qua hơn một năm. Cận Liễu Liễu cảm thấy nhântrung đau đớn vì thế chậm rãi tỉnh lại.(xem phim chưởng thấy người tahay ấn vào dưới mũi ấy)

Nàng có thể cho rằng mình đang nằm mơ vìthế xoay người muốn ngủ tiếp nghĩ rằng chỉ cần ngủ là có thể quên hếtmọi ác mộng nhưng bên tai lại nghe giọng nam ôn nhuận kia vang lên :“Liễu Liễu, đỡ hơn chút nào chưa?”

Lại một lần nữa hô hấp của Cận Liễu Liễu ngừng trệ.

Đập vào mắt là gương mặt nam tử trẻ tuổi, ngũ quan như ngọc, mày như họa,biểu tình tựa tiếu phi tiếu dưới ánh lửa mỏng manh của đèn lồng chiếurọi như là thần tiên đang phiêu lãng giữa làn sương mù, đẹp đến nỗi nhưlà không thực. (ekkkkk… mê giai wa’’’’’)

Lại một lần nữa Cận Liễu Liễu hôn mê bất tỉnh, nàng chỉ hy vọng đây là một cơn ác mộng chỉ cầnmình ngủ một giấc khi tỉnh lại sẽ quên hết tất cả mọi chuyện.

Đáng tiếc lúc này nàng cũng không té xỉu được quá lâu bởi vì trên đỉnh đầuthanh âm kia lại vang lên :”Liễu Liễu, nếu lúc này ngươi lại ngất đi nữa ta cũng chỉ có thể thân ngươi một chút, thân đến chừng nào ngươi tỉnhlại mới thôi.”

“Ngươi vô sỉ!” Cận Liễu Liễu lòng đầy căm phẫnnhưng vì vừa mới tỉnh lại nên thanh âm không đủ mạnh nghe vào lỗ tai câu “Đồ vô sỉ” chỉ như là gãi không đúng chỗ ngứa, hoàn toàn không có hiệuquả.

“Đúng nha, ta luôn luôn đều đồ vô sỉ cũng không phải Liễu Liễu ngươi chưa biết đâu.”

“Ngươi … ti bỉ vô sỉ hạ lưu!” Cận Liễu Liễu muốn dùng tất cả những từ ngữ khónghe nhất mà nàng biết trong cuộc đời mắng hắn, nhưng lại không thể nhớnổi còn có cái từ gì có thể mắng cho thật thống khoái.

Bìnhthường trong thôn những thôn ngữ đmà ám đại thẩm thường dùng thì nànglại không thể dùng được, vì thế mắng xong một câu nhất thời nghẹn lời.

Dường như nam nhân cảm thấy phi thường buồn cười chẳng những cúi đầu cười một trận, còn cố ý nói: “Ngươi mắng chửi người như vậy ta chỉ cho là ngươiđang khen ta. Trên đời này có nam nhân nào không ti bỉ vô sỉ hạ lưu?”

Cận Liễu Liễu tức giận không thể chịu được nhưng càng tức giận thì khuônmặt nhỏ nhắn càng đỏ lên, cuối cùng hung hăng kêu lên: “Ngươi cút chota! Ngươi đừng đến nhà chúng ta, ô uế nhà ta!”

Namnhân kia ngừngcười một lát trong mắt chọt toát ra sự đau đớn nhưng lại nhanh chóngcười nói: “Liễu Liễu, hơn hai năm không gặp ngươi có nhớ ta không?”

Cận Liễu Liễu “Thối” một tiếng: “Phi! Ta căn bản không muốn nói chuyện vớingươi! Ngươi lập tức buông tay ra cho ta bằng không ta sẽ kêu lớn lên!”

Namtử kia lại không chút hoang mang, ngược lại ôm cánh tay Cận Liễu Liễu càng thắt chặt hơn: “Đã lâu không được ôm ngươi, ta nghĩ mình đã quên cảmgiác này. Ngươi vẫn tiêm nhuyễn mảnh mai như vậy người cũng vẫn thơm như vậy.”

Cận Liễu Liễu chỉ cảm thấy như có một đàn kiến bò trên mặt, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.

Người này còn có thể vô sỉ hơn nữa không?

Hơn hai năm không gặp, Cận Liễu Liễu đã cho rằng người này không tồn tạinhưng bỗng nhiên lại xuất hiện trước mắt nàng như vậy, nàng thầm nghĩmuốn đấm một quyền thật mạnh lên cái khuôn mặt đẹp trai kia!

Hiện tại người này chẳng những lấy tay chân vây khốn tay chân nàng làm chonàng không thể động đậy, lại còn nói lời khinh bạc với nàng!

Hắn cho rằng Cận Liễu Liễu nàng là loại người nào?

“Vị công tử lạ mặt này mời ngươi lập tức buông tay, nói cách khác nếu takêu lên mọi người trong thôn sẽ cầm đòn gánh gậy gộc đến loạn côn đánhchết dâm tặc như ngươi!”

“Ta không sợ. Người của ta cũng đang ởgần đây mọi người tron thôn có đến đây ta cũng không sợ. Nếu họ đến tasẽ càng cao hứng, ta có thể trực tiếp nói cho bọn họ ngươi- Cận LiễuLiễu là nương tử của ta, xem ai còn đến sát phong cảnh?” Hắn cười hắchắc.(giống như: làm bóng đèn)

Cận Liễu Liễu thiếu chút nửa hộc máu.

Quá vô sỉ ! Quả thực là quá vô sỉ !

Trên đời này làm sao có thể có người da mặt dầy như vậy chứ!

“Hừ! Ngươi cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao? Ngươi nói cái gì người ta sẽ tin cái đó sao?”

“Bọn họ có thể không tin lời ta nói nhưng nếu là lời Lại bộ Thượng Thư nói tất nhiên sẽ có người tin đi.”

“Cái gì? Lại bộ Thượng Thư? Ngươi thăng quan lúc nào vậy ?”

Namnhân mỉm cười nhướng lông mày lên: “Ngươi còn nói ngươi không quen biết ta,còn không phải còn nhớ rõ trước đây ta làm chức quan gì.”

“Giảo biện! Ngươi cho là người trong thôn sẽ tin là một tiểu tặc làm đại quan triều đình chứ?”

“Bọn họ có thể không tin nhưng thủ hạ của ta có thể đi tìm Huyện lệnh tới, Huyện lệnh cũng không dám không biết ta.”

“Họ Cổ! Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Cận Liễu Liễu cảm thấy mình tức đến mức muốn nổ phổi!

Đời này nàng hận nhất chính là những kẻ miệng lưỡi trơn tru như vậy làm cho nàng không thể nói lý được.

“Liễu Liễu, ta nào dám khi dễ ngươi chứ? Ta chỉ sợ ngươi lại mất hứng một cái mang theo đứa nhỏ chạy đến một nơi hẻo lánh nào đó, lại trốn như ba năm trước. Nơi này đã cách kinh thành đủ xa, nếu xa hơn chút nữa ta muốngặp ngươi một lần cũng quá khó khăn .”

Cận Liễu Liễu cười lạnh:”Chê cười! Ai trốn tránh ngươi? Ta thích ở đâu ở thì ở đó, Cổ đại nhânngươi cũng đừng cho rằng đó là chuyện của mình chứ! Ngươi cho rằng ngươi là ai?”

“Đúng vậy, ta không là gì cả, ta chỉ là một nam tử đáng thương bị Cận Liễu Liễu vứt bỏ.”

Cận Liễu Liễu nhìn tuấn nhan của hắn lộ ra vẻ bị người khác khi dễ , lửa giận trong lòng càng bùng lên.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Dưới cơn thịnh nộ nàng lại không thể nói ra một câu đầy đủ.

“Liễu Liễu, đừng tức giận như vậy nữa thân mình ngươi gầy yếu đến lúc đó lạihôn mê bất tỉnh.” Hắn vươn một ngón tay thon dài đến nhẹ nhàng phủ lêngương mặt Cận Liễu Liễu.

“Ngươi đừng chạm vào ta!”

“LiễuLiễu, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Ta căn bản không rõ, ta đã làm gìkhiến ngươi tức giận lâu như vậy. Làm hại ta đã hơn hai năm chỉ dám đứng phía xa nhìn trộm ngươi cũng không dám đến gặp ngươi. Đêm nay nếu không thấy Tuyền ca ca ngươi với ngươi hai người cô nam quả nữ thức khuya như vậy, ta sẽ không hoảng loạn, không cẩn thận bị ngươi phát hiện, ngươicũng sẽ không thấy ta. Ngươi sinh khí lớn như vậy chỉ làm ta tâm hoảng ý loạn.” Hắn thở dài một hơi, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ cùng tự giễu.

Cái gì? Đã hơn hai năm nay hắn đều đến nhìn nàng?

Nghi vấn trong lòng Cận Liễu Liễu như nước sôi muốn tràn ra ngoài lại cố nhịn xuống không hỏi hắn.

Tựa hồ hắn vẫn như trước kia vĩnh viễn đều biết nàng đang suy nghĩ cái gì,không cần nàng hỏi hắn đã nói: “Mỗi một lần chỉ cần có chút thời gianrảnh rỗi ta sẽ mang theo Ngọc Trúc thay ngựa mấy lần chạy tới chỉ vìmuốn nhìn ngươi và Văn Hiên một cái. Thấy cả nhà các ngươi hòa thuận vui vẻ ta mới có thể yên tâm trở về.”

Thấy Cận Liễu Liễu trong lònglại trầm mặc, hắn cười cười tiếp tục nói: “đến tháng sau là sinh nhậtVăn Hiên ta vốn tính là đến lúc đó sẽ mang theo quà tặng chính thức đếnbái phỏng phụ thân ngươi.”

“Ta biết ngươi muốn hỏi ta vì sao, tacũng không sợ nói cho ngươi, bởi vì ta vừa mới vừa thăng quan vị trícũng càng ngày càng ổn. Hiện tại phụ thân ta cũng không dám không để ýđến chủ ý của ta, Lý thị ta cũng đã hưu. Chỉ có hiện tại ta mới cảm thấy ta đủ khả năng bảo hộ ngươi và Văn Hiên, khiến cho ngươi không bao giờrời khỏi ta nữa, cho hai mẫu tử các ngươi có một cuộc sống hạnh phúckhông ai dám ăn hiếp ngươi nữa.”

Trong lòng Cận Liễu Liễu chợtdâng lên nỗi chua xót, cũng mặc kệ nàng có cảm động như thế nào có mộtchỗ trong lòng vẫn kiềm chế suy nghĩ của nàng.

“Ta không hiểungươi đang nói gì, ta cũng không biết ngươi là ai. Ta chỉ muốn khuyênngươi một câu: có một số việc không phải ngươi cảm thấy khi nào thì cóthể làm thì nó sẽ như thế. Lòng người không phải tùy ngươi-Cổ đại nhântùy tâm sở dục . Mời ngươi buông tay, bằng không ta không biết ta sẽ làm xảy ra việc gì đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.