Một ngày đi được hơnmười dặm đường, cho tới khi thời gian tắt đèn đoàn người Cổ Vưu Chấn mới đến một trấn nhỏ, tìm một khách điếm bình thường tầm thường ở trọ.
Lúc này đã gần đến tháng chạp, rất nhiều người làm ăn bên ngoài bôn ba bậnrộn, mọi người làm rất nhiều nghề khác nhau vội vã thu xếp công việc trở về nhà ăn tết. Bởi vậy một gian khách điếm to như vậy cư nhiên đã trànđầy khách trọ.
Đoàn người Cổ Vưu Chấn tuy nói trên người mangtheo cũng đủ ngân lượng, nhưng không muốn cho nhiều người biết. Vì thế,chỉ cần một gian phòng thượng hạng, hai gian phòng hạng trung.
Thượng phòng tất nhiên là để Cổ Vưu Chấn cùng Cận Liễu Liễu ở, Ngọc Trúc cùngvài thị vệ còn lại liền phân chia ngủ tại hai gian trung phòng. Haingười đánh xe kia đều được khách điếm chuẩn bị giường lớn chung quy cũng có thể nghỉ ngơi.
Vì thế, khi buông hành lý vào phòng, Ngọc Trúc tìm tiểu nhị muốn mang nước ấm lên, hầu hạ Cổ Vưu Chấn rửa tay rửa mặt. Thấy Cận Liễu Liễu vẻ mặt ủ rũ ngồi trên ghế, liền nói: “Ta lại thayđổi nước đem đến, tam thiếu phu nhân cũng gột rửa mặt cho tỉnh táo tinhthần một ít.”
Cận Liễu Liễu lần đầu ngồi xe ngựa,đi liền một ngày hơn mười dặm đường, đã sớm sợ đến nỗi ruột cũng buông lỏng. Nghe đượclời nói ôn hòa của Ngọc Trúc, nhưng cũng biết thân phận mình ở trongCổ phủ còn lâu mới bì kịp Ngọc Trúc, nào có đạo lý gọi hắn hầu hạ?
Nàng chạy nhanh nhẹn: “Tiên sinh không cần phải để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-tuong-ky/2375480/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.