Chương trước
Chương sau
Edit: Lạc Hàn Hy
Dịch Thu liên tục nhận được hai cuộc điện thoại.
Đáng tiếc không phải thần tượng của hắn gọi cho hắn, thần tượng của hắn vẫn đang đắm chìm ở trong thế giới chủ nghĩa duy vật, không bị quỷ quấy rối e rằng hắn không có cách nào làm việc được rồi.
Với tư cách làm fans hâm mộ, hắn chỉ có thể chúc anh ấy sinh hoạt vui vẻ công việc thuận lợi với tâm trạng phức tạp mà thôi.
Người gọi điện thoại cho Dịch Thu, là trợ lý Lộc Yết của Diêm Trường Sinh.
Lộc Yết thông báo cho Dịch Thu, để hắn đem sơ yếu lý lịch gửi đến email, sau khi bọn họ xem xong sẽ hẹn hắn phỏng vấn. Nội dung phỏng vấn hắn cứ nói ấp a ấp úng, không rõ ràng, thời gian phỏng vấn cũng chưa quyết định.
Dịch Thu rất thoải mái mà đồng ý, đem sơ yếu lý lịch sơ lược gửi đi, kế tiếp chỉ cần chờ đối phương nói cho hắn biết thời gian phỏng vấn.
Một cuộc gọi khác là đến từ chủ quản của công ty quản lý Bắc Cực Tinh.
"Alo, Dịch Thu, Chị là Hạ Ngữ Cầm, hiện tại có rảnh không?"
"Ồ, Giám đốc Hạ, làm sao vậy, công ty có chuyện gì à?"
Dịch Thu cảm thấy có chút kỳ quái, cha mẹ hắn trước khi xuất ngoại đã đem sản nghiệp trong nước đều xử lý đến không sai biệt lắm, chỉ để lại trong nước một công ty quản lý nhỏ, giao cho cấp dưới Hạ Ngữ Cầm ở lại xử lý, nghe nói bây giờ đã không còn lại mấy nghệ sĩ, còn đều là tuyến mười tám.
Cổ phần trong tay cha mẹ đều đã chuyển cho Dịch Thu, hắn hiện tại là cổ đông lớn nhất của Bắc Cực Tinh, kiêm chủ tịch ——cái gì cũng mặc kệ, chỉ phụ trách tổ chức hội nghị hội đồng quản trị mà thôi.
Cha mẹ kêu hắn có rảnh thì đến công ty quan sát nhiều một chút, Dịch Thu miệng thì đồng ý, nhưng lại không để ở trong lòng. Toàn bộ hội đồng quản trị Bắc Cực Tinh bọn họ đều rất Phật hệ(hiền lành, có đạo đức),về cơ bản cho dù có thế nào, công ty không lỗ vốn là được.
Hơn nữa, về chuyên môn kỹ thuật, hắn là một sinh viên ngành tiếng Đức, cùng với việc quản lý công ty thật sự là quăng tám cái sào cũng không tới, hiểu biết đối giới giải trí của Dịch Thu cũng chỉ giới hạn trong việc xem bát quái(*),về mặt hoạt động cụ thể thì vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp đi.
(*): xem chuyện tào lao, tám nhảm.
Hắn cũng thỉnh thoảng liên lạc một chút với giám đốc Hạ, hỏi cô ấy liệu có thể sử dụng vị trí của mình để giúp hắn có được một vài chữ ký của Dương Trường Sinh hay không. Điều đáng kinh ngạc là công ty nhỏ sắp sụp đổ của họ thực sự lấy được giúp hắn rất nhiều ảnh và áp phích có chữ ký của Dương Trường Sinh. Chỉ riêng điểm này, Dịch Thu đã cảm thấy Hạ Ngữ Cầm là một người có năng lực rồi.
"Tiểu Thu, đã lâu không liên lạc với em rồi. Dịch tổng kêu chị hỏi em một chút, khi nào thì tới công ty quan sát?" giám đốc Hạ hỏi.
"Tới công ty quan sát? Được, buổi sáng ngày mai thì thế nào?" Dịch Thu hỏi.
"Tốt, thời gian thì em quyết định đi, chị tới đón em...... Chị có chuyện muốn nói với em." giám đốc Hạ nói.
Cúp điện thoại, Dịch Thu đau đầu mà thở dài.
"Bảo Bối Nhi ah, ngươi nói ba của ta là có ý gì? Để cho ta tới quản lý công ty sao? Một cái công ty nhỏ, có giám đốc Hạ làm được rất tốt rồi, cũng đừng tìm tới ta à nha." Dịch Thu bế mèo đen nhỏ lên, thở dài nói.
Mèo đen một lời cũng không thèm nói, ngậm tới một tờ giấy, phát một cái nhiệm vụ cho hắn.
【 Chuyện ma quái ở công ty quản lý Bắc Cực Tinh: công ty ( nhà của ngươi) gần đây có chuyện ma quái, hãy đi đem con quỷ không có mắt này đuổi đi. Nhiệm vụ kỳ hạn: Một tuần. Khen thưởng nhiệm vụ: 500 điểm. 】
Dịch Thu kháng nghị: "Vì sao nhiệm vụ này chỉ có 500 điểm! nhiệm vụ Diêm Trường Sinh là 5000 điểm đây này!"
Mèo đen: "Nhiệm vụ chủ tuyến sao có thể giống với cái nhiệm vụ nhỏ này."
Dịch Thu: "Nhiệm vụ chủ tuyến xa xa không hẹn ah, 5000 điểm kia tao có thể lĩnh trước không?"
Mèo đen: "Cậu không phải đã nợ rất nhiều rồi sao?"
Dịch Thu tròng mắt chuyển động, bế mèo đen lên lừa dối nói: "Như vậy đi, Bảo Bối Nhi, mày xem hiện tại tao tính toán đẩy mạnh chủ tuyến, trước tiên là làm trợ lý của Diêm Trường Sinh, tìm cơ hội đi theo hắn, nhìn xem rốt cuộc là con lệ quỷ nào không có mắt đang làm việc này. Nếu như vậy, nhiệm vụ chủ tuyến phải tách ra thành mấy bước khác nhau, ví dụ như ứng tuyển trợ lý thành công, thì cho ta trước 1000 điểm. Ngươi thấy thế nào a?"
Mèo đen: "Không được!"
Dịch Thu giảo hoạt mà móc ra một lon đồ hộp cho mèo, dùng đầu ngón tay gõ đồ hộp mấy cái, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Thử mở tôi ra đi! ☆ ~('▽^人)
Mèo đen phát ra âm thanh khả nghi "Ọt ọt".
Dịch Thu: "Mày xem lon đồ hộp này, sao mùi hương của nó lại thơm, ngọt thế nhỉ."
Mèo đen: "......"
Vuốt mèo nhấn một cái lên trên giấy, nhiệm vụ mới xuất hiện.
【Được nhận làm trợ lý: Thành công được nhận làm trợ lý của Diêm Trường Sinh. Kỳ hạn nhiệm vụ: Một tuần. Khen thưởng nhiệm vụ: 100 điểm. 】
Dịch Thu u oán nói: "Mày đem khen thưởng nhiệm vụ bớt lại rồi! Thiếu một số không!"
Mèo đen: "Có còn hơn không, đừng nhiều lời, mở đồ hộp ah!"
Dịch Thu mặt đầy oan ức mà mở đồ hộp cho mèo đen, nhìn nó ăn đến ngon lành, hắn lại vuốt lông mèo đen, biểu cảm u oán của cô vợ bé liền biến thành một nụ cười nhẹ nhàng.
..................
Hạ Ngữ Cầm dừng xe lại, sờ chuỗi Lưu Ly Phật châu trên cổ tay, cầm lấy túi xách ở trên ghế phó lái, từ trong túi lấy ra một cái gương, tô lại son môi.
Trong gương nhỏ trông cô có vẻ hơi uể oải nhưng làn da lại trắng không tỳ vết, trạng thái vô cùng tốt. Hôm nay cô thậm chí còn không thoa kem nền, chỉ bôi kem chống nắng, kẻ mắt rồi tô son. Nhìn thoáng qua lại trông giống như cô ấy đã trang điểm cẩn thận vậy.
Có lẽ nên bôi thêm chút má hồng, Hạ Ngữ Cầm nghĩ thầm, gần nhất làn da của cô rất tốt, nhưng lại quá tái nhợt, nếu bôi chút má hồng trông sẽ tốt hơn.
Loại thuốc làm đẹp mà cô uống gần đây quả thực rất tốt, nhưng tác dụng phụ quá lớn, nếu như cô còn tiếp tục gặp cơn ác mộng này... Hạ Ngữ Cầm không khỏi rùng mình sau khi nhớ lại cơn ác mộng càng ngày càng thường xuyên suất hiện hơn trong thời gian gần đây.
Hạ Ngữ Cầm mở cửa xe ra, bước về hướng tiệm cà phê.
Cô hẹn gặp mặt Dịch Thu ở chỗ này.
Thời gian nhoáng cái đã bảy năm ah, Hạ Ngữ Cầm cảm thán ở trong lòng.
Bảy năm trước, Hạ Ngữ Cầm là học sinh của mẹ Dịch Thu, lúc gần tốt nghiệp, đã tới nhà của cô giáo để xin chỉ bảo cho việc chỉnh sửa lại luận văn.
So với các bạn cùng lớp chưa ra xã hội và không biết gì về tương lai, Hạ Ngữ Cầm trưởng thành hơn họ rất nhiều --- cô biết nhìn người và biết loại người nào đáng để mình thành tâm kết giao.
Có lẽ vì là con thứ hai trong gia đình nên từ nhỏ đã không được bố mẹ quan tâm, bố mẹ cô càng quan tâm chăm lo cho anh cùng em gái của cô hơn. Vì thế từ nhỏ cô không thể không học cách nhìn mặt mà nói chuyện, tranh thủ cơ hội cho mình.
Cô biết rằng cô giáo của mình xuất thân từ một gia đình khá giả, còn chồng cô là một doanh nhân nhỏ thành đạt trong nhà có vài công ty lớn nhỏ. Hạ Ngữ Cầm thật sự rất thích cô giáo của mình, lúc cùng cô giáo lôi kéo làm quen lại càng cố gắng.
Lần này, cô muốn nhân cơ hội xin chỉ bảo luận văn để thuận tiện hỏi, lúc trước cô giáo nói công ty của chồng cô đang tuyển quản lý nhân sự, cô có cơ hội hay không?
Vì vậy trong nhà cô giáo Dịch, Hạ Ngữ Cầm lần đầu tiên gặp được Dịch Thu.
Khi đó Dịch Thu còn học cao trung, vừa vặn tan học về nhà, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy trong nhà có người lạ, hắn không hề có bộ dạng câu nệ(*) gì, nở nụ cười sáng sủa với cô: "Xin chào."
(*): ngượng ngùng, giữ kẽ.
Hạ Ngữ Cầm kinh ngạc trước thiếu niên trẻ đẹp trắng nõn, cao gầy này trong chốc lát, sau đó cô mới phục hồi lại tinh thần dưới sự giới thiệu của cô giáo.
"Ngữ Cầm, đây là con trai của cô, Dịch Thu. Dịch Thu, đây là Ngữ Cầm tỷ tỷ của con, học sinh của mẹ."
"Xin chào, Dịch Thu." Hạ Ngữ Cầm không khỏi có chút chật vật khi đối diện với một chàng trai xinh đẹp giống như đang tỏa ra ánh sáng này.
"Xin chào, Ngữ Cầm tỷ tỷ!" thiếu niên đẹp trai đối với cô tươi cười sáng ngời, lại đối với mẹ nói: "Mẹ, con đi làm bài tập trước đây."
Dịch Thu trở về phòng, Hạ Ngữ Cầm đối với cô giáo cảm thán: "Con trai của cô giáo, lớn lên thật là đẹp trai, giống minh tinh vậy."
Cô giáo hơi mỉm cười: "Cô cùng ba của nó, chưa bao giờ nghĩ tới việc để nó tiến vào giới giải trí. Đứa nhỏ này ah, diện mạo thì còn ổn, nhưng để nó lên sân khấu dẫn chương trình, nó đều có thể dẫn thành chương trình hài, diễn xuất cũng chỉ có thể diễn bản thân nó, không diễn được nhân vật khác."
"Vậy thật quá đáng tiếc." Hạ Ngữ Cầm ra sức suy nghĩ muốn đem đề tài chuyển tới sự tình công tác, khô cằn mà bẻ lái, "Trong nhà cô giáo không phải có cái công ty quản lý sao? Nếu Dịch Thu có ý tham gia vào ngành giải trí, cô còn có thể giúp hắn chống lưng ah."
"À, em nói Bắc Cực Tinh sao. Lại nói, gần đây cũng đang thiếu người, Ngữ Cầm nếu em không có công việc thích hợp nào, không bằng tới ứng tuyển thử xem? Dù sao chuyên ngành của em cũng phù hợp." Cô giáo ôn nhu mà nói.
Hạ Ngữ Cầm vui mừng khôn xiết. Cô giáo của cô có tính cách tốt, làm người khoan dung, không bao giờ đối xử tệ bạc với học sinh. Vốn dĩ cô còn đang lo lắng về công việc, nếu có thể tiến vào công ty nhà cô giáo, trực tiếp làm từ tầng quản lý đi lên, cho dù sau này có thể hay không đi ăn máng khác cũng đều có một điểm khởi đầu tốt.
Khi đó Hạ Ngữ Cầm không nghĩ tới, chính mình sẽ duy trì làm ở công ty được bảy năm, cẩn trọng mà làm việc, từ một nhân viên quản lý bình thường, làm tới chức vụ giám đốc. Sau khi cha mẹ Dịch Thu di dân, vẫn chiếu cố học sinh cũ như vậy, vô cùng tin tưởng vào cô, mọi công việc lớn nhỏ trong công ty đều để cô định đoạt, được lên chức một cách nhanh chóng.
Đây vốn dĩ là công việc mà cô tha thiết ước mơ, nhưng......
Hạ Ngữ Cầm hồi tưởng lại đủ loại dị thường mấy tháng này, không khỏi rùng mình một cái.
Cô quyết định từ chức.
..................
"Giám đốc Hạ, xin lỗi, em tới muộn." Dịch Thu bước đến quán cà phê đã hẹn từ trước, thấy Hạ Ngữ Cầm đã đến, lập tức nói lời xin lỗi.
Hạ Ngữ Cầm ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Thu từ ngoài cửa đi vào, cô trong lòng cảm thán, thiếu niên đẹp trai ngày đó đến bây giờ lớn lên cũng không khác đi. Mấy năm nay cô thường xuyên gặp hắn trong vòng bạn bè của cô giáo, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Dịch Thu liên hệ gặp mặt, mắt thấy hắn từ một thiếu niên xinh đẹp trưởng thành thành một nam nhân tuấn tú, đẹp trai, hiến thấy nhất chính là khí chất của hắn, lúc đứng một bên không cười không nói lời nào, đều giống như có một cỗ linh khí vậy.
Trước kia, cô đều thấy xấu hổ khi đứng cùng một chỗ với Dịch Thu, giống như một con vịt xấu xí khi đứng cạnh một con thiên nga trắng vậy, vậy mà giờ trông cô lại giống một người phụ nữ giàu có sang trọng.
Hạ Ngữ Cầm theo bản năng mà sờ mặt, cảm giác được trạng thái gần đây của mình càng ngày càng tốt, chợt có vài phần tự tin.
"Là chị tới sớm." Hạ Ngữ Cầm cười với hắn, đứng dậy giúp hắn kéo ra ghế dựa, "Uống chút gì không?"
Hai người gọi hai ly cà phê, lúc đang trò chuyện, một con mèo đột nhiên từ ba lô Dịch Thu chui ra, ở trên người cô gửi gửi, dọa cô nhảy dựng cả lên.
Sau gáy Hạ Ngữ Cầm chợt lạnh, tự dưng tim đập nhanh làm cô sợ hãi kêu một tiếng: "Mèo...... Mèo...... Tại sao ở đây lại có mèo!"
Cô trước giờ chưa bao giờ sợ mèo, thế nhưng lúc này cả người lại run rẩy, hoảng sợ đến nói năng lộn xộn.
Dịch Thu đem mèo đen ôm trở về: "Ngại quá, là mèo của em, nó không chịu ở nhà một mình, nên em liền mang nó theo."
Mèo đen từ ba lô thò ra một cái đầu, "Meow" một tiếng, giống như đáp lại lời nói của Dịch Thu.
Hạ Ngữ Cầm che trán: "Ngại quá, chị gần đây thường xuyên gặp ác mộng, không ngủ được, nên thần kinh có chút nhạy cảm quá mức."
Dịch Thu chớp chớp mắt, lập tức nghĩ tới nhiệm vụ mèo đen tuyên bố: Công ty có chuyện ma quái.
Hạ Ngữ Cầm gặp ác mộng, chẳng lẽ cùng chuyện này có quan hệ?
Mèo đen đột nhiên chạy ra gửi cô ấy, chẳng lẽ gửi thấy được trên người cô ấy có hơi thở dị thường gì?
Dịch Thu liền hỏi: "Là ác mộng gì?"
Hạ Ngữ Cầm sờ Lưu Ly Phật châu trên cổ tay, miễn cưỡng mà cười: "Không có gì, chỉ là luôn mơ thấy đồ vật không sạch sẽ...... Mọi người đều sẽ có giấc mơ như thế cả thôi."
Dịch Thu nhướng mày, cảm giác được Hạ Ngữ Cầm không nói thật.
Nhưng hắn cũng nghe ra một ít gì đó.
Nếu như đơn thuần chỉ là mơ thấy một ít đồ vật không sạch sẽ, không đến mức làm Hạ Ngữ Cầm để ý như thế, trừ khi......
"Nếu luôn mơ thấy cùng một loại đồ vật dơ bẩn, thì vấn đề liền không đơn giản ah." Dịch Thu thăm dò nói.
Hạ Ngữ Cầm hoảng sợ: "Sao em biết?"
Dịch Thu nghiêng nghiêng đầu: "Đoán mò. Giám đốc Hạ không ngại cùng em nói rõ chi tiết chứ?"
Hạ Ngữ Cầm tiếp nhận cà phê người phục vụ đưa tới, cảm nhận được độ ấm của ly cà phê nóng từ lòng bàn tay truyền tới, lúc này mới thoáng bình tĩnh lại.
"Gần đây chị luôn có cùng một giấc mơ. Chị mơ thấy...... Chị ở thang máy, thang máy không ngừng đi xuống, vẫn luôn đi tới tầng thấp nhất. Cửa thang máy mở, bên ngoài là bãi đỗ xe ngầm, trời đang mưa." Hạ Ngữ Cầm chậm rãi nói, giọng điệu yếu ớt, có cảm giác giống như đang nói mớ khi lâm vào cảnh trong mơ vậy, "Mưa rất lạnh, chị ở trong mơ đều có thể cảm giác được khí lạnh kia, nước càng ngày càng dâng cao, chị mơ hồ thấy trong chỗ sâu ở gara, có một bóng người màu trắng hướng đến chỗ chị đi tới. Mỗi lần mơ thấy nơi này, chị đều sẽ bị dọa đến hồn vía lên mây, giãy giụa muốn tỉnh lại."
Dịch Thu lẳng lặng mà nghe, ngón tay ở trên bộ lông mượt mà mèo đen quét qua.
Có chút ý tứ.
"Bóng trắng kia, có phải càng ngày càng gần hay không?" Dịch Thu hỏi.
Hạ Ngữ Cầm tay nắm ly cà phê đột nhiên run rẩy một chút, nàng cất cao giọng, la hét hỏi: "Em rốt cuộc làm sao mà biết được?"
"Ngồi xuống ngồi xuống, không cần khẩn trương." Dịch Thu ý bảo cô thả lỏng, "Chị sợ hãi như vậy, khẳng định là trong mơ có thứ gì đó dọa ngươi. Em nghĩ, để làm ngươi khác có loại cảm gác lo âu cùng gấp gáp này, chắc là bóng trắng kia có biến hóa gì đó. Mặt khác, chị mơ thấy gara, là gara công ty, đúng không?"
Hạ Ngữ Cầm run rẩy môi, gật đầu.
"Chị cảm thấy hiện tại, công ty có quỷ, đúng không?" Dịch Thu hỏi.
Hạ Ngữ Cầm do dự một chút, cảm thấy mình không nên cùng chủ tịch công ty nói loại chuyện thần quái, ma quỷ này, nhưng cô lại không khắc chế được sợ hãi trong lòng.
Người thanh niên ngồi trước mặt cô, sau khi nghe cô trải lòng, hoàn toàn không cho rằng thần kinh cô quá nhạy cảm mà tin lời cô nói, từ ánh mắt bình tĩnh của hắn, cô cảm thấy một loại thân thiết đáng tin cậy. Dường như có hắn ở đây, mọi thứ đều có thể được giải quyết.
"Đó là cảm giác của chị. Không chỉ có chị mà những người khác trong công ty cũng lần lượt gặp ác mộng, nhưng tình hình không nghiêm trọng như chị" Hạ Ngữ Cầm nói.
"Đi, em hiểu được, đi thôi, đưa em đến công ty." Dịch Thu bế mèo đen lên, nhét vào ba lô, "Biện pháp đối phó với chuyện ma quỷ, chỉ có một, chị biết là gì không?"
Hạ Ngữ Cầm lắc đầu.
"Đó chính là, đuổi quỷ." Dịch Thu đương nhiên mà nói.
Hắn nói rất thản nhiên, giống như trong nhà cháy thì phải dập tắt lửa vậy. Tuy rằng có quỷ thì phải đuổi quỷ, quả thật là lẽ thường tình. Nhưng cái loại thái độ đương nhiên này, làm người khác cảm thấy hình như không đúng chỗ nào đó, lại giống như rất có thể tin tưởng.
Hạ Ngữ Cầm cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng: "Được, chị đưa em đến công ty."
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Trong công ty rốt cuộc có quỷ gì đây.
Mọi người tuyệt đối đoán không được hì hì hì.
..................
Áng văn này mỗi đêm 8 giờ đổi mới, mọi người không gặp không về ~
Cầu không nuôi cho mập QAQ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.