Edit: Lạc Hàn Hy.
Phim trường, Diêm Trường Sinh cùng Hồ Tuấn Tuấn có một cảnh diễn chung.
Là một trợ lý có đủ tư cách kiêm fan sự nghiệp, Dịch Thu đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội chứng kiến diễn xuất của nam thần ở cự ly gần, trong lòng vô cùng phấn khích.
Trước máy quay, trong rừng trúc sâu thẳm, một người đàn ông mặc áo tang trắng đang ngồi đánh đàn trong đình trúc, lông mày rũ xuống, lạnh nhạt mà xa cách ngàn dặm, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng rời đi, thoát khỏi chốn phàm tục.
Giáo chủ Ma giáo mặc một thân hồng y(*) cầm theo một bầu rượu, lặng lẽ đi vào trong đình, cười với người mặc đồ tang: "Sư tôn, đã lâu không gặp."
(*) mặc một bộ đồ đỏ.
Ngón tay người mặc đồ tang tạo ra làn gió sắc như đao, nháy mắt đã cắt đứt hết dây đàn.
Những sợi dây đàn đồng thời đứt gãy, tạo ra một âm thanh tê tâm liệt phế(*),lao vút qua rừng trúc, như muốn đem trúc ở mọi hướng chặt đứt.
(*): đau khổ tột cùng.
Người mặc đồ tang ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn giáo chủ Ma giáo: "Giọng nói của ngươi đã làm vẩn đục tiếng đàn của ta."
"Bảo cầm(*) có tội gì đâu, sao ngài lại làm đến nỗi này." giáo chủ Ma giáo lắc đầu thở dài, "Ngàn sai vạn sai đều là đồ nhi sai, ngài xem, không phải ta đã mang rượu tới để xin lỗi ngài sao?"
(*): ý chỉ cây đàn quý giá.
Dịch Thu ở một bên xem mà muốn che mặt.
Kỹ thuật diễn của Diêm Trường Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-suc-danh-yeu-quai-dua-di-xuat-dao/1182649/chuong-17.html