" chúng ta không thể xa cách. Tôi và em, mãi mãi một mối tình... Ít nhất thì tôi cũng từng nghĩ vậy trước khi em rời xa..."_________________________________________________
Chà, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện thoải mái với em rồi. Mới xa em chưa hơn một tuần mà sao tôi có cảm giác là cả một năm đã bay hơi.
Sau quãng thời gian ngắn không em, tôi cảm thấy tôi hơi ngại khi tiếp xúc với em. Rồi tôi dđã biết tên em, đó là một mỹ danh ấy chứ!
Tuy còn có những ngại ngùng nhưng oở bên em giây nào, tôi lại phải phì cười giây aấy. Những tháng ngày chôn chân, mọc rễ bám lấy em thực sự dđem tới cho tôi sự hạnh phúc vô bờ bến. Tôi thấy mình giống một thương nhân bên vợ hiền ngày ngày lẽo đẽo đi sau mình vậy. Một con thuyền lạc lối sau khi trở về bến bờ nhàm chán quen thuộc sẽ luôn luôn thấy nơi dđó có gì mới lạ, và điều mới lạ đó là em.
Sau quãng thời gian bị chôn vùi bên Mĩ, quay trở lại dđất quê quen thuộc trốn Trùng Khánh và nhập học tại một ngôi trường được đánh giá cao về cơ sở vật chất và tình cờ thấy em trong dòng những con người tầm thường.
Mọi người là sinh viên áo trắng, thì mình em áo đỏ.
Em phá cách, độc đáo, em chẳng màng chuyện ăn mặc, chỉ cần thoải mái thì em sẽ mặc tất.
Em có mái tóc dài hơi xơ rối, luôn cuốn hút tôi bằng cách ve vẩy theo chiều gió.
Em ăn uống đơn giản, bình thường. Chỉ cần có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-di-roi-moi-biet-toi-that-su-yeu-em/2134741/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.