“Thằng súc sinh này! Cái thằng súc sinh này! Sao lại ra nông nỗi này! Tại sao hả! Bố mẹ đã làm gì mà mày nỡ lòng nào đối xử với bố mẹ như vậy! Cái thằng khốn nạn! Mày lại dám trả thù bố mẹ bằng cách này! Tao… Hỡi ôi con trai của tôi… Con ơi là con!”
Bố tôi ôm thi thể tôi gào khóc, đó là lần đầu tiên thôi thấy bố khóc, và cũng là lần duy nhất, tôi rất vui vì mình đã thắng, gặp tôi ông đã chẳng còn đánh chẳng còn mắng, chỉ có vào lúc này tôi mới cảm nhận được tôi là con ruột của ông ấy.
Tôi bước tới bên cạnh ông ấy cười bảo: “Đây chính là kết cục của việc bố đã không tác thành cho bọn con, rõ ràng là kết quả mà bố mong muốn, bố khóc cái gì?”
—
“Cậu lại thất thần rồi.”
“Hả?” Tôi lấy lại tinh thần, bóng dáng bố đã không thấy đâu, trước mắt là gương mặt xấu-kinh-hồn của Quỷ sai, “Xin lỗi.”
Quỷ sai bỏ quân cờ xuống, “Lại nghĩ tới cái gì vậy? Vừa nãy còn thấy cậu cười nữa.”
Tôi sờ sờ mặt, vừa nãy tôi có cười sao?
“Tôi nghĩ tới bố tôi.”
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Tôi… Thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy chết đi thật tốt.”
Quỷ sai thở dài, “Đây chính là nguyên nhân vì sao cậu không thoát ra được khỏi bể khổ.”
“Sao lại nói vậy?”
“Cậu cho rằng tự sát thì có thể giải quyết được hết mọi vấn đề à?”
“….” Ánh mắt Quỷ sai trở nên lười biếng, còn mang theo một chút vẻ thiếu kiên nhẫn, giống như một người thầy đã làm công tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-di-bang-cai-chet/272641/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.