Quỷ sai đứng dậy thổi tan bàn cờ.
“Chú phải đi à?”
“Ừ, thời gian cũng không còn nhiều, tôi còn phải đi canh chừng hai con quỷ nữa.”
Vừa nghe được có hai người anh em cũng gặp phải tình huống giống mình tôi không khỏi cau mày, “Mới xảy ra hả?”
“Ừ, sao mấy thằng đần dạo này xuất hiện nhiều thế không biết.”
“………”
Quỷ sai vẫy tay với tôi, “Lúc rảnh rỗi ngồi nghĩ xem làm sao để có thể dõng dạc nói ra câu đấy nhé, gặp lại sau.” (#VL: ý chỉ tập nói câu Quỷ sai vừa chửi kháy thụ ở bên trên =))))
Sau khi Quỷ sai rời khỏi tôi xoay người đi tới chỗ mà ngày nào tôi cũng phải tới để nhảy lầu, ngồi xuống nhìn về phía trước, Quỷ sai nói tôi chỉ có thể thoát khỏi hình phạt tàn khốc mỗi ngày như thế này khi buông bỏ được hết chấp niệm trong lòng, nhưng tôi không buông bỏ được.
Gương mặt của bố mẹ đột nhiên lại hiện ra trước mắt tôi, họ chỉ vào tôi mắng tôi không biết xấu hổ, nói tôi là quái vật, bị bệnh tâm thần, nếu như là người ngoài nói vậy, tôi có thể sẽ không phản ứng bọn họ, dẫu sao tôi đã quen rồi, thế nhưng bố mẹ lại là người thân nhất của tôi, tôi thật sự không chấp nhận nổi.
…
“Mày nói gì cơ? Mày và Dương Nhất? Hai đứa…”
Bố mẹ kinh ngạc nhìn tôi, tiếng mẹ nghẹn lại ở trong cổ họng không phát ra được, chén rượu trong tay bố bất thình lình nện về phía tôi, tôi nhắm mắt lại theo bản năng, cái trán đau quá chừng.
Lúc mở mắt ra, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ra-di-bang-cai-chet/272639/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.