Trời ơi, cô bị dụ rồi đúng không?! Trác Nhĩ vùi mặt trong cái ôm chặt đến mức không thoát nổi kia, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải cái gã đàn ông này bị một loại sinh vật si tình nào đó nhập hồn không nữa.
Anh từng gọi cô là "vợ yêu" không biết bao nhiêu lần, từng cho cô một danh phận trong cuộc hôn nhân này, mà cô thì đã sớm cam tâm tình nguyện chấp nhận thực tại. Nhưng ba chữ "anh yêu em" hoàn toàn không khớp với kịch bản và thiết lập của hai người họ!
Nó giống như một chiếc bánh kem đã được trang trí và ghi lời chúc cụ thể, mãi đến lúc sắp đóng hộp mới đột nhiên xác định ai mới là chủ nhân thật sự của nó, quái lạ thật.
Huống hồ anh còn muốn dụ cô nói lại y hệt vậy. Mưu mô rõ ràng!
Trác Nhĩ đầu óc rối như tơ vò, tim đập loạn xạ, sợ mình mà mở miệng thì sẽ phá hỏng bầu không khí, nên quyết định cứ yên ổn đáp lại cái ôm này trước đã, cố gắng làm một người không phá mood.
Cô xưa nay là người lý trí, và trong lúc rối trí thì lý trí lại trỗi dậy: nũng nịu là kế an toàn nhất.
"Vậy giận là có thể không liên lạc với em suốt một tháng trời hả?"
"Là em không thèm để ý tới anh trước, còn bảo cần thời gian tĩnh tâm, muốn tạm thời xa nhau." Lâm Khác cực kỳ tôn trọng quyết định của cô.
Thực ra lúc đó anh cũng choáng, anh cần thời gian để tự kiểm điểm, để tiêu hóa lời của cô, và để suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyt-nay-mam-ha-nac-da-cat/4669764/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.