Bởi vì đi học tương đối sớm cho nên khi học năm nhất thì tôi chỉ mới mười bảy tuổi. Đầu tháng 12, vừa vặn lại là sinh nhật của tôi, cả một vùng trời đều là tuyết, tựa như mùa đông năm ấy tuyết vẫn luôn rơi không ngừng. Tuyết tan được mấy ngày lại tiếp tục rơi.
Vào đêm trước sinh nhật tôi, không biết anh ấy bận cái gì, cả ngày chẳng nói chuyện với tôi lời nào. Thật ra tôi đặc biệt cứng đầu, anh ấy không để ý tới tôi, tôi cũng sẽ không thèm chú ý đến anh ấy. Ngày thường vẫn luôn như vậy, huống chi vào sinh nhật của tôi, tôi càng không thèm để ý tới anh ấy. Bây giờ nghĩ lại cũng thật ngây thơ, có lẽ chính là như vậy, tình cảm và ước muốn đi cùng nhau đến cuối đời của chúng tôi thuở ban đầu đang chậm rãi cạn dần.
Lúc bị đồng hồ báo thức đánh thức vào buổi sáng ngày hôm sau, tôi liền thấy các bạn cùng phòng đang vây quanh trước giường của mình. Khi đó chúng tôi không có mâu thuẫn gì, còn rất hòa hợp, bọn họ cầm quà mừng trên tay, nói, “Trì Dư, chúc mừng sinh nhật, tuổi mới vui vẻ.” Tôi bày tỏ sự vui mừng, hẹn mọi người giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm.
Sau đó, tôi thấy anh ấy đăng trong vòng bạn bè, khi đó vòng bạn bè của anh vẫn còn thể hiện ân ái. Anh ấy nói, tình yêu của em đã xuất hiện, đáng để đợi nhiều năm như vậy. Chúc em sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn vui vẻ. Đó là bức ảnh chúng tôi chụp chung. Khi đó tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyt-khong-ngot/992533/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.