Buổi tối hôm đó, ta mơ một giấc mơ rất kỳ quái. Ta mơ thấy Lộng Ngọc đến Bích Hoa trạch, ngồi bên giường nhìn ta, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, nói cho ta biết rằng y nhớ ta, cúi đầu hôn ta một cái, sau đó liền rời khỏi. Sau khi dậy ta mới cảm thấy vô cùng hoang đường, giấc mộng kia chân thật đến độ ta cũng không phân rõ được là hiện thực hay là hư ảo, còn hại ta khẩn trương hưng phấn cả buổi trời. Ngày có suy nghĩ, đêm có mơ mộng, đại khái là ta thật sự quá nhớ y. Nửa năm cũng sắp phải đến rồi.
Sáng sớm hai ngày sau, ta để lại tờ giấy, cho Hoàn Nhã Văn cùng Bạch công tử biết ta phải đi tìm kiếm tin tức cừu nhân giết phụ mẫu, tra xong ta phải đi tìm Lộng Ngọc, sẽ không trở lại nữa, sau đó một mình lặng lẽ rời khỏi Bích Hoa trạch.
Ở Bích Hoa trạch mấy ngày thân thể ta dưỡng rất khá, mấy ngày sau ta đến núi Võ Đang. Năm dặm một am mười dặm cung, tường đơn ngói xanh vọng lả lướt. Đều nói Võ Đang sừng sững, hoành không xuất thế, dựng tám trăm dặm võ lâm hùng phong. Thượng tố Chu Tần, hạ thủy kim triêu, Võ Đang công phu, cao nhân xuất hiện lớp lớp, vô số kể; môn đồ rộng khắp đại giang nam bắc, Hoàng Hà trên dưới, yến văn tu võ. Nhưng lão tổ khai sáng võ học phái Võ Đang lại ra một chưởng môn bại hoại như Tu Mi, thật đúng là xuyên trạch nạp ô, sơn tẩu tàng tật.
Rất dễ dàng trốn được mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884070/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.