Ta cởi giày ngồi trên giường, hai tay ôm chân, cố gắng để mình đừng nghĩ nhiều nữa. Nhưng khắp đầu óc đều là hình ảnh khiến người ta lạnh lòng kia: Lộng Ngọc đốt nhà ta, giết phụ mẫu ta, sau đó còn làm bộ hảo tâm đi đến bên cạnh an ủi ta, bảo ta đi cùng y.
Ánh trăng thanh lạnh. Ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, vạch từng ô lốm đốm trên mặt đất. Gió đêm hơi lạnh, chạc cây ngoài cửa sổ bị thổi vang khe khẽ. Cửa két một tiếng bị đẩy ra. Ta sợ tới mức toàn thân đều run nhè nhẹ một chút.
Lộng Ngọc đứng trước cửa, trong mắt có men say, ánh trăng chiếu trên mặt y, dung nhan hoàn mỹ càng khiến người động tâm. Y đi đến ngồi xuống bên cạnh ta, ôn nhu nói: “Cũng muộn thế này rồi, còn chưa ngủ nữa.” Y đưa tay muốn ôm ta, ta lại toàn thân phát run trốn tránh. Lộng Ngọc lại vẫn sấn đến ôm cổ ta, khuôn mặt lạnh lẽo cọ khe khẽ trên mặt ta: “Sao không ngủ, chẳng phải nói buồn ngủ rồi sao?” Ta lắc đầu nói: “Có phải ngươi đã uống rượu?” Lộng Ngọc đẩy ta ngã xuống giường, vừa cởi nút thắt chỗ cổ áo của ta, vừa nói: “Ta không uống bao nhiêu. Đừng giận, hôm nay trêu ngươi thôi.”
“Ta không giận.” Ta đẩy y ra, hai tay lại bị y bắt được. Y tiếp tục cởi nút quần áo của ta, hôn cổ ta, lẩm bẩm: “Hiện tại trừ Thái nhi, bất cứ ai đều không vào được mắt ta. Ta sẽ không cưới người khác…” Y nhẹ nhàng ngậm điểm đột khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884065/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.