Thì ra Lộng Ngọc chuyến này chính là tính toán lên núi Nga Mi tham gia đại hội võ đạo đoạt tiêu. Liên Hương cốc cách vùng Tam Thục còn mấy ngàn dặm đường, cũng may đại hội đoạt tiêu kia là chuyện hai tháng sau, chúng ta cũng không vội chạy đến. Trên đường đi Nga Mi, trừ Lộng Ngọc mọi người cơ hồ mỗi ngày đều cầm Mặc Mai ngân châm trên tay, chỉ cần vừa có thời gian là sẽ gia tăng luyện tập. Chỉ mình Lộng Ngọc dường như không có mảy may cảm giác khẩn trương, nhìn bộ dáng nhàn nhã tự tại kia, lại như thể đến đó du sơn ngoạn thủy vậy. Dọc đường dừng dừng đi đi, thời điểm đến dưới chân Nga Mi đã qua gần hai tháng.
Xa xa đã có thể trông thấy ngọn núi nguy nga chót vót, tú lệ như mi, sơn thế uốn lượn, như tần thủ nga mi (chú: trán rộng lông mày cong, rất đẹp),mảnh mà dài, mỹ mà tuyệt. Cao vượt Ngũ Nhạc, tú giáp thiên hạ. Núi rừng rậm rạp, cây cối đa dạng, đi lại trên núi, đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy đều là lá cây xanh biếc, xanh ngắt, xanh thẫm, ngọn núi chôn giấu trong lá xanh thật dày. Từ chân núi đến đỉnh núi, ven đường cổ mộc chọc trời, suối chảy thác đổ, cảnh sắc thanh u, phong cảnh độc tú.
Khi chúng ta lên núi trên sơn đạo đã không còn bao nhiêu người, thiết nghĩ đệ tử rất nhiều môn phái đều sớm ở trong phái Nga Mi rồi. Lúc này đã là đầu xuân, thời tiết ấm lên, nhưng khi đến đỉnh núi cao phong giá lạnh kia kéo tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884063/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.