Ta không vội ngẩng đầu nhìn Lộng Ngọc, chỉ lặng lẽ mặc quần áo, để lại Lộng Ngọc không nói không rằng ngồi đó. Ta cật lực đi đến phòng mình, cảm thấy hễ đi một bước đầu đều nặng nề một phần.
Ta đâu phải không tự tuyệt với người. Nằm trong lòng Lộng Ngọc, chỉ biết oán trách y và Tiểu Huân như thế nào, nhưng ta chưa từng nghĩ quan hệ của mình và Hoàn Nhã Văn cũng là không thanh không bạch. Hoàn Nhã Văn… Ta đã không biết phải trả món nợ tình vĩnh viễn chẳng thể trả hết này như thế nào. Ta dường như đã sớm quên thù hận của ta và y, ta cũng không muốn lấy việc này làm cớ để rời khỏi y.
Nhìn phòng Lộng Ngọc trống rỗng, ta có chút xấu hổ mà nở nụ cười. Sao y có thể tiếp tục ở lại trong phòng chờ ta được. Một màn hình ảnh dơ bẩn vừa rồi nhất định đã biến thành ác mộng của y. Đây không phải là ta muốn sao. Ta lảo đảo đi đến trước mặt gương đồng, cầm lấy chiếc lược hạc đỉnh trên bàn, đột nhiên nhớ tới mình từng bẻ gãy lược, muốn ném những mẩu dằm đó vào xương cổ Hoàn Nhã Văn để giết y. Ta thoạt tiên không nhịn được bật cười, nhưng vừa thấy mình trong gương thì không cười nổi nữa.
Trên gương đồng hơi ố vàng phản chiếu một khuôn mặt nhợt nhạt. Đây không phải khuôn mặt phúc khí, ta cũng chưa bao giờ cảm thấy mình đẹp. Nhã Văn y trước nay đều là người vĩ đại như vậy, gia tài bạc triệu, tướng mạo đường đường, bác học đa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884057/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.