Đi vào trong phòng, ta ném y lên giường, thở hổn hển, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói đi, nếu muốn giải độc thì nên làm như thế nào, ta thượng ngươi hay là ngươi thượng ta?” Hoàn Nhã Văn giãy giụa muốn dậy, bất đắc dĩ lại như là đã hư thoát, căn bản không cách nào nhích một bước. Y nhỏ giọng nói: “Ôn công tử… đừng… đừng nghe Cửu Linh nói bậy… không phải như thế…” Ta quát: “Ngươi cho rằng ta có hứng thú với ngươi sao? Nếu không phải ngươi có ân với ta khiến ta không cách nào mờ lương tâm báo thù, ta mới chẳng thèm giúp ngươi!”
Hoàn Nhã Văn thấy không thể gạt được ta, chỉ đành nhẹ giọng thở dài nói: “Loại sự tình này… nhất định phải lưỡng tình tương duyệt mới có thể.” Ta trừng to mắt, cực lực kìm nén hỏa khí của mình, vẫn không nhịn được hô to ra tiếng: “Đại ca, ngươi muốn chết, ngươi có hiểu chết là gì không? Còn muốn lưỡng tình tương duyệt?! Đã nói là ta nợ ngươi, ta phải trả!” Hoàn Nhã Văn nhẹ nhàng xua tay, ôn nhu nói: “Ngươi không hề nợ nần gì ta, muốn tốt với ngươi, đó là ta tự nguyện… Ta sẽ kiên nhẫn chờ ngươi, ta không hy vọng ngươi hiện tại bởi vì làm chuyện như vậy mà hối hận.”
Ta thật sự lười nói tiếp với y. Cởi áo khoác và giày, ngồi lên giường, thuận tiện kéo màn xuống. Có một chút ánh sáng ẩn ẩn xuyên vào, nhưng cũng chỉ có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt Hoàn Nhã Văn.
Không khí chung quanh lặng ngắt. Gió nhẹ ngày hè khe khẽ lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong/1884043/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.