Lọ dược trong tay Hoàn Vũ Chi. Mát rượi. Men sứ. Thơm ngát. Trong ngần. Lòng hắn dậy nên tia cảm giác mơ hồ không rõ đâu là hư đâu là thật. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không tặng lọ dược đó cho Nhã Ngọc.
Sau này lọ dược đó được chôn ở nơi đâu, chắc có lẽ chỉ có mình hắn mới biết được ở đâu mà thôi.
Cố nhân…
***
Lúc Hoàn Vũ Chi đưa Lộng Ngọc cùng Nhã Văn trở về Bích Hoa Trạch, không biết tại sao Quỳnh nhi mất tích. Nhã Văn buồn bã bắt cả gia nhân trong phủ đi tìm, nhưng vẫn không tìm được nó. Cứ như vậy mà biến mất, không rõ tung tích. Sự việc này khiến Nhã Văn u sầu cả một thời gian dài.
Cứ tưởng rằng nó sẽ quay về, Nhã Ngọc ngày đêm trông ngóng, nhưng tuyệt vẫn không.
Mất thật rồi…
Như người ấy lặng lẽ ra đi… Mạc danh kỳ diệu…
***
Bảy năm sau.
Cỏ mọc um tùm, liễu rũ thuyền con. Dòng sông tịch mịch say giấc mộng chẳng đoái hoài đến bao kẻ khỏa nước lướt đi trên mặt. Lãnh khí mơn man lên da thịt uốn lượn quanh từng chiếc liễu diệp buông mình rơi xuống lơ lửng giữa tầng không. Cảnh sắc đổi thay. Lòng người nào ai tỏ. Chuyện năm xưa… chắc gì đã ai kia còn nhớ.
Những ai từng đến kinh sư, nhất định sẽ phải nghe qua danh tự của hai vị nhi tử ưu tú xuất chúng của Lục Vương gia. Hoàn Lộng Ngọc cùng Hoàn Nhã Văn. Trầm trồ hết mực, cam bái hạ phong. Ai ai cũng chúc tụng Lục Vương gia quả là một người có phước đức. Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thuong-tien-truyen-chieu-anh-tich-phan-phi/110981/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.