Quỳnh nghĩ, bây giờ mặt mình chắc xấu ơi là xấu, miệng thì cứng đờ, không nói được lời nào với chàng, tay chân nàng, sao cứ luống cuống hết vậy. Thần linh ơi, nàng không muốn một lần nữa bỏ lỡ chàng như vậy đâu.
Người trước mặt thấy mặt Quỳnh ngây ra, vội gọi tiếng vài tiếng cô nương. Nghe thanh âm ấm áp từ chàng, Quỳnh mới như bừng tỉnh, ngượng ngùng nói lời xin lỗi, giọng thỏ thẻ như chú chim non.
Chàng mỉm cười, hỏi Quỳnh rằng chàng có thể ngồi bên cạnh được không. Quỳnh vội vã gật đầu, lát sau lại nhận ra hành động của mình thật ngốc quá.
Cảm giác ấm áp từ người trong mộng đang ở ngay bên cạnh, Quỳnh bồi hồi, không dám tin đó là sự thật. Phía xa xa là tiếng, tiếng ồn ào của người qua kẻ lại, bên cạnh, là giọng nói của người nàng thương.
Chàng nhẹ nhàng nói với Quỳnh về chuyện bỏ đi ngày hôm trước, về con mèo của bạn chàng mà nhờ Quỳnh mới tìm thấy được. Từ mấy câu chuyện của chàng, Quỳnh mới dần mở lời xua bớt cảm giác e thẹn, cất tiếng nói nhiều hơn.
Thì ra, chàng là người mới tới làng của Quỳnh gần đây, chuyên vẽ tranh chân dung. Chuyện này Quỳnh có biết. Dạo gần đây, trong làng bỗng trở nên nổi tiếng với chàng họa sĩ tài giỏi. Thậm chí quan huyện hay bất cứ nhà giàu nào cũng tìm đến để muốn chàng vẽ. Bao cô gái đã ngày đêm nhắc đến chàng, không chỉ vì tài năng mà còn vì gương mặt tuấn tú, ước mong chàng có thể một lần họa bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thien-nguyen/2996159/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.