Trời đã tối, Quỳnh đang thêu bức tranh đồng quê bởi một người trên huyện yêu cầu. Ánh đèn dầu le lói, cố gắng thắp sáng căn phòng tối đen như mực. Quỳnh đang mải mê làm, bỗng nghe đâu có tiếng gọi ở bên ngoài. Giống như một đêm nào đó, cứ như là âm thanh của mèo con rên rỉ, trộn lẫn với tiếng gì đó khang khác.. Tiếng động ấy cứ cách một lúc lại văng vẳng trong đêm khuya, Quỳnh không nhịn được nữa, xách cây đèn dầu trên tủ xuống, bước ra ngoài sân xem thử.
Tiếng kêu phát ra ở bên kia bờ tường.
Quỳnh mở cửa chính bước ra ngoài xem. Trong lòng đinh ninh là có một con mèo đi lạc sang nhà mình, vậy nên khi nhìn cảnh tượng trước mặt, Quỳnh vô cùng bất ngờ khi không thấy con mèo nào cả.
Vì chẳng có con mèo nào lại mang hình dáng của người.. nàng thương.
Chàng đứng ngay trước mặt nàng, trong bộ áo quần màu xám nhạt, chàng gãi đầu cất tiếng, ta có làm phiền Quỳnh không?
Quỳnh ngơ ngác tự hỏi vì sao chàng lại ở đây, à không, lúc này nàng đang vui sướng đến chết mất rồi, làm sao có tâm tư để đặt câu hỏi nữa.
Chàng đến đây, tìm Quỳnh, còn điều gì tuyệt vời hơn sao?
Quỳnh thỏ thẻ nói không phiền, chàng liền nở nụ cười. Nụ cười sáng hơn cả bất cứ vì sao nào trên đỉnh đầu, in hằn trong trái tim khô cằn chằng chịt vết nứt của nàng.
Chàng bảo, vậy đi chơi với ta nhé.
Bước trên đường làng, vậy mà Quỳnh cứ tưởng mình đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thien-nguyen/2996155/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.