Vào lúc trời nhỏ cơn mưa cuối cùng trong những ngày đếm ngược của năm cũ, Quỳnh quyết định chọn đó chính là ngày mình ra đi.
Nàng giấu được lọ thuốc trừ sâu từ đám người thuê làm ruộng của Mợ Hai mang đến hôm qua. Trước đêm giao thừa hai ngày, Quỳnh bó gối ngồi dưới sàn nhà, nhìn chằm chằm lọ thuốc kia hồi lâu, không biết suy ngẫm điều gì.
Kể từ khoảnh khắc bước vào căn nhà này, sống vui vẻ đã là điều quá xa vời với nàng, chỉ riêng một chữ "sống" thôi, đã phải đánh đổi bằng hàng chục đêm đấu tranh dằn vặt với lý trí mới giành lấy được, vậy thì hai chữ vui vẻ, làm sao có thể tìm thấy giữa cuộc sống không khác gì địa ngục? Hơn một lần nàng nghĩ đến chuyện chết đi, ấy thế mà, khi đã sở hữu không gian và thời gian, có cả chất xúc tác, tất cả mọi điều kiện hài hòa nhất trên đời, Quỳnh lại chần chừ không xuống tay được.
Cứ mỗi lần Quỳnh nghĩ đến chuyện mình sẽ vĩnh viễn nhắm mắt lại, nụ cười dịu dàng trong đêm trăng hôm ấy, cả hình ảnh cuối cùng khi nhìn thấy người kia đứng trước thềm cửa nhà, đám mây chứa đựng ký ức ùn ùn kéo tới, tầm mắt nàng sẽ trở nên tối sầm lại như ai vừa đổ mực lên. Tới tận hôm nay, ngồi trước lọ thuốc trừ sâu đã mở nắp sẵn, Quỳnh vẫn bị cơn choáng váng chiếm lấy hết can đảm để hành động.
Quỳnh không nỡ, bởi nàng đã đặt ra hàng chục ngàn chữ "nếu".. nếu như có một ngày nàng đi rồi, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thien-nguyen/2996144/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.