Trái tim Quỳnh run lên, nàng ngước mắt nhìn chàng, trong đôi mắt tràn ngập hình ảnh bầu trời mênh mang, tựa như vũ trụ xa vời, mà đáy mắt chỉ in đậm bóng hình của người trước mắt, vì câu nói ấy, ánh nhìn lại càng thêm phát sáng.
Quỳnh hỏi lại vẻ không tin: "Thật.. thật sao ạ?"
Trần Trang gật đầu, mọi chua xót đều cố đè nén xuống nơi sâu thẳm trong lòng: "Thật."
"Nhưng em đã không còn trong sạch nữa."
"Cuộc đời em đã rơi xuống địa ngục rồi, đã không thể quay trở về như xưa được nữa.."
Quỳnh rơi vào suy tư, tự nàng biết rõ, con đường mà số mệnh vạch ra cho chính mình, từ khoảnh khắc đó đã không còn đường phía sau để quay lại nữa. Dù cho chàng đã lắng nghe hết lòng nàng, đã đồng ý chấp nhận thân phận hèn mọn này của nàng, nhưng liệu được bao lâu? Và một ngày nào đó, nếu người lại dùng chính vết nhơ này làm lý do để bỏ rơi nàng, liệu tới lúc đó, Quỳnh có cảm thấy hối hận đã gặp chàng, hối hận cho đoạn tình cảm sâu đậm mà trắc trở này không?
Bị suy nghĩ quẩn quanh của chính mình bóp nghẹt hơi thở, mất một lúc lâu mới nghe giọng nói thì thầm của Trần Trang rơi vào tim thành từng giọt thanh âm dịu dàng, hạt nào cũng trĩu nặng hơi ấm cứu rỗi lấy Quỳnh.
"Chỉ cần nàng còn ở bên cạnh ta, dù là địa ngục hay ở bất cứ đâu, ta đi cùng nàng."
"Đợi ta."
Quỳnh nhìn chàng chằm chằm, đôi mắt phút trước còn như lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-thien-nguyen/2996141/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.