Chương thứ bảy
Lâm Thần Vũ hầu như không thể tin được vào hai mắt của mình. Trong nháy mắt, hắn có chút thống hận tại sao chính mình lại thấy được rõ ràng như vậy…đem dáng vẻ thê thảm, chật vậy của Tử Ngộ thu hết vào đáy mắt. Lòng bàn tay Tử Ngộ lạnh lẽo đến thấu xương, mềm nhũn vô lực, cứ nới lỏng như vậy, mặc hắn nắm. Lâm Thần Vũ theo chỗ bàn tay kia hướng về phía trước, mò lấy tìm xương tỳ bà, trong lòng đau xót: Chỗ xương đó đã không còn hoàn chỉnh, nhất định là bị người ta dùng biện pháp mạnh phế đi.
Tử Ngộ thấp giọng nói: “Sư huynh…sao ngươi lại tới đây? Ở đây không phải là chỗ tốt…đi nhanh đi!”
Lâm Thần Vũ cách cửa lao nắm chặt tay hắn, nỗ lực dùng độ ấm của chính mình sưởi ấm cho bàn tay lãnh lẽo, không có tí hơi ấm nào kia, thanh âm có vài phần nghẹn ngào: “Sư đệ…ta sơ suất quá. Ta đáng lẽ nên tới thăm ngươi sớm một chút a!”
Tử Ngộ nhẹ nhàng cười cười: “Nơi này là thiên lao, là nơi giam giữ trọng phạm của triều đình…Sao có thể như sư huynh ngươi nói muốn tới liền tới a?”
Lâm Thần Vũ khinh thường mà nhìn một chút cửa lao, vung lên một chưởng. Chưởng phong lướt qua cửa lao cắt thành hai đoạn. Lâm Thần Vũ nhanh tay đỡ lấy cánh cửa đổ xuống, nhẹ nhàng đặt nó trên mặt đất. Hắn buông tay Tử Ngộ ra, đi vào trong lao, nâng Tự Ngộ vẫn quỳ trên mặt đất dậy, tìm ra một tấm lụa thật dài, ngồi xổm người xuống đưa lưng về phía Tử Ngộ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-chau-toai-vien/34722/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.