Chương trước
Chương sau
Rèm cửa nhấc lên, Hoạ Phiến ôm đứa nhỏ đi vào, thái tử bước tới đưa tay tiếp nhận mặt mày không thể tưởng tượng nổi: “Sao lại ngủ rồi?” Hoạ Phiến cười nói: “Trẻ con khi ăn no đương nhiên sẽ ngủ!”

Thái tử ôm chặt đứa nhỏ nhẹ nhàng lay: “Nó tựa hồ đã lớn lên không ít!” Xoa xoa bóp bóp khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn: “Thật giống Tử Ngộ!” Câu này trắng trợn là nói dối, đứa bé này bất kể thế nào ngũ quan vẫn cực kì giống Triệu Hi, ngoài làn da trắng thì không có chỗ nào được di truyền từ Tử Ngộ, nửa điểm cũng không.

Hoạ Phiến tiếp nhận tiểu anh nhi trong tay thái tử rồi đưa đến giường, Tử Ngộ đưa tay ôm lấy. Hắn đã nhận hết thảy khó khăn để tiểu bảo bao có thể được an an ổn ổn, ngọt ngào mà ngủ trong ngực hắn, tự dưng cũng có vài phần cảm động, nhịn không được lại cúi đầu hôn vào khuôn mặt non nớt kia, thân hình mềm mềm nho nhỏ phát ra hương sữa ngọt ngào toả vào chóp mũi, trong lòng hắn cũng trĩu nặng một dòng tình cảm trìu mếm yêu thương.

Triệu Hi nhìn thấy bộ dáng yêu thương không nỡ buông của hắn thấp giọng khuyên nhủ: “Bỏ nó xuống đi, cẩm thận lại làm mình mệt! Ngươi ngồi như vậy cũng lâu rồi, nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”

Thu Tử Ngộ cười cười, thuận theo đem đứa nhỏ đặt bên cạnh mình đắp cho nó áo ngủ bằng gấm, thái tử nhảy đến cửa sổ, chưởng cánh cửa tung ra, một người thuận thế theo đó nhảy vào, ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn đến Tử Ngộ, dịu dàng mà ấm áp.

Triệu Hi cười cười: “Vân tướng quân! Hi vọng ngươi vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay a!”

Vân Ngọc ánh mắt lưu chuyển, phút chốc lại lạnh như băng: “Ngươi cũng rất tốt a!”

Triệu Hi tươi cười sáng lạng: “Nhờ phúc của Vân tướng quân, những ngày qua Triệu mỗ quả thật rất thư thái! Không biết Vân tướng quân đến phủ ta là có việc gì chăng?” Vân Ngọc không để ý tới hắn, xoay người hướng thái tử hành lễ: “Thái tử điện hạ!”

Thái tử nhìn điệu bộ này giống như gặp tình địch ánh mắt đỏ lên, nhãn cầu xoay chuyển, nhịn không được trên mặt liền tươi cười đến sáng lạn vô cùng: “Thì ra Vân tướng quân cũng thích trèo tường vào nha! Ta đây cũng giống như ngươi vậy đó, đúng lúc cùng ngồi xuống bàn thảo luận một phen đi!”

Vân Ngọc cung kính trả lời: “Vi thần không thích trèo tường mà là lặn xuống nước để vào sân.”

Thái tử lông mày nhíu lại, càng cảm thấy hứng thú: “Nguyên lai muốn đột nhập vào Thượng Thư Phủ cũng có đừng thuỷ a! Vân tướng quân, ngươi lại đây cho ta nhìn một cái.”

Triệu Hi sắc mặt không mấy dễ nhìn: Phủ này không thể ở lâu được! Chờ cho thân thể Tử Ngộ bình phục ta phải tìm một vùng phong thuỷ và trù phú, lập tức chuyển nhà! Quay đầu lại nhìn Thu Tử Ngộ, mắt thấy hắn đang chăm chú nhìn Triệu Hi vô cùng ôn hoà.

Triệu Hi trong lòng chợt nảy, ánh mắt phút chốc cũng nhu tình như nước, Tử Ngộ như cảm giác được tình ý của Triệu Hi thì chậm rãi quay đầu đi, khuôn mặt tái nhợt có hơi đỏ ửng.

Vân Ngọc quay đầu thấy Triệu Hi thâm tình ý mật nhìn Thu Tử Ngộ, còn hắn đầu hơi hơi nghiêng trên mặt còn ửng đỏ, ánh mắt y phút chốc tối sầm lại, bất chấm thái tử đứng một bên liền bước thẳng đến giường, ôn nhu kêu: “Tử ngộ.”

Thu Tử Ngộ chậm chậm quay đầu lại, khách khí tiếp đón: “Vân tướng quân!” Vân Ngọc trong mắt đen vài phần: “mấy ngày nay đã tốt hơn chưa?” Thu Tử Ngộ chậm rãi gật đầu: “Đa tạ vân tướng quân lo lắng!” Vân Ngọc mày súc lên: “Chúng ta cần gì phải khách khí như vậy?”

Triệu Hi nghe theo lời này không mấy lọt tai, lạnh lùng hừ một tiếng, Tô Bình mắt nhìn không khí trong phòng có điểm khó chịu, đánh một cái cười ha ha: “Vân tướng quân, người tới là khách, không biết vân tướng quân rốt cục vì chuyện gì mà lén vào Thượng Thư phủ?”

Vân Ngọc liếc Tô Bình một cái, thản nhiên nói: “Ta không yên lòng, đến xem qua Tử Ngộ! Sao vậy? Thượng Thư phủ không cho phép sao?”

Triệu Hi ôn hoà trả lời: “Nếu là quang minh chính đại chuyển thiếp đến rồi vào cửa chính, Thượng Thư Phủ lúc nào cũng hoan nghênh, nhưng Vân tướng quân lại không như vậy, cũng không chuyển thiếp, lén la lén lút, thật sự thì có hơi mất thân phận!”

Vân Ngọc chưa trả lời, thái tử trong lòng nói thầm: lời này nghe tại sao cứ thấy chói tai? Y không tự chủ được mà hung hăng trừng mắt liếc Triệu Hi một cái.

Vân Ngọc nhìn Triệu Hi cũng không để ý đến lời châm chọc kia, mà chỉ nặng nề chuyển hướng về phía Tử Ngộ: “Ta muốn mang ngươi trở về!”

Triệu Hi sắc mặt chậm rãi chuyển lãnh: “Vân Ngọc, ngươi đem Triệu mỗ trở thành cái gì? Nơi này chính là Triệu phủ, Tử Ngộ là ái nhân của Triệu Hi cũng chính là nhà của hắn, ngươi còn muốn mang hắn đi đâu nữa?”

Vân Ngọc chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng Triệu Hi: “Ngươi gì cần phải lo lắng như thế, chúng ta từng có ước định, muốn ở cùng với ai chính là quyết định của Tử Ngộ. Hôm nay ta tới, là muốn dẫn hắn đi.”

Triệu Hi cười lạnh nói: “Tử Ngộ chưa quyết định, ngươi muốn dẫn thì dẫn được sao?”

Thái tử rỗi rãnh rỗi đứng ở một bên cười híp mắt, trong lòng thầm nói: Được được, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hai người các ngươi tốt nhất cứ đánh nhau đi, đánh cho Tử Ngộ tâm phiền ta với có dịp nhảy vào chỗ trống nha!

Thu Tử Ngộ yên lặng thở dài: Duyên tới duyên đi, chuyện sinh tình tuyệt, thế gian thì ra cũng có biến ảo như vậy! Trong lòng của ta bây giờ, là yêu sao? Hay là không? Chính ta còn không phân biệt được. Những việc đã trãi qua, ta đối với Vân Ngọc tình yêu sớm đã…Đột nhiên cười khổ: Ta rốt cục vẫn là một phàm nhân, không thể căm hận mãi được, Vân Ngọc…Đêm cuồng bạo khi đó, một chút tình yêu trong lòng cũng đã bị ngươi đánh đến tan tác, nếu ta còn yêu ngươi, thì chính ta cũng không thể tin được. Triệu Hi…Ngươi đối với ta tình thâm ý trọng, tuy rằng nói hoang, gạt ta cùng ngươi chung giường gối, lại thêm…đứa nhỏ này…Cúi đầu nhìn nó: Ta trước sau cũng không muốn, vì đứa trẻ này ta có thể rời đi được sao? Đột nhiên cảm giác được vạn phần mệt mỏi, ánh mắt nhìn hướng hai người đứng trước giường như đang chọi gà trống, chậm rãi mở miệng: “Triệu Hi, cho ta cùng Vân tướng quân nói chuyện một chút!”

Triệu Hi biến sắc, không nói một tiến đã chậm rãi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, Tô Bình cũng vội vàng nối theo. Thu Tử Ngộ ánh mắt chậm rãi chuyển hướng thái tử: “Điện hạ!” Thái tử cười hì hì: “Ta cũng đi ra ngoài!” Vài bước bước ra cửa.

Vân Ngọc chậm rãi ngồi xổm người xuống, nửa quỳ ở giường nhìn dung nhan nghiêng nghiêng của Tử Ngộ, ánh mắt dịu dàng chân thành. Thu Tử Ngộ cúi đầu thở dài một tiếng: “Vân tướng quân…”

Vân Ngọc cắt đứt lời của hắn: “Ngươi vì sao lại gọi như vậy? Kêu tên ta đi!”

Thu Tử Ngộ lắc lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng: “Vân tướng quân, cảm tạ ngươi đối với ta một mảnh chân tình! Nhưng Tử Ngộ đã không còn như xưa nữa, ngươi nhìn ta, sống nửa chết nửa, thân thể này đã sớm suy tàn. Tướng quân chính là nhân trung tuấn kiệt, lo gì không có người bầu bạn?”

Vân Ngọc sắc mặt trắng nhợt, miễn cưỡng cười nói: “Lời này nói bậy, ai không có cái tam tai bát nạn? Mấy năm nay ngươi hư hao thân thể, chỉ cần có thể nghỉ ngơi điều dưỡng thì nhất định có thể hồi phục như xưa. Tử Ngộ, ta cả đời cũng không muốn ai, chỉ muốn ở bên cạnh mình ngươi.”

Thu Tử Ngộ ảm đạm cười, trên mặt có phần mệt mỏi: “Vân tướng quân, tình ý của ngươi ta xin nhận, nhưng mà, tâm Thu Tử Ngộ đã nản, ngươi muốn cùng một người vô tâm thì được cái gì?”

Vân Ngọc sắc mặt đại biến: “Tử ngộ, chẳng lẽ… Chẳng lẽ ngươi oán ta ngày xưa đối với ngươi quá mức vô tình? Ngươi đừng nóng giận, ta đã biết chính mình làm chuyện sai lầm, ta… Ta bị cừu hận che mắt, Tử Ngộ, ta đã tỉnh rồi! Sau này, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt!”

Thu Tử Ngộ yên lặng nhìn y: “Chuyện quá khứ vốn đã qua, Vân tướng quân, phúc thủy tái nan thu!”

Vân Ngọc thân thể chấn động, chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn Tử Ngộ: “Ta biết là ta có lỗi với ngươi. Nhưng mà ta sẽ không từ bỏ, ta sẽ khiến như động tâm, để ngươi có thể bên cạnh ta lần nữa.”

Thu Tử Ngộ nhắm mắt lại, ngữ khí đột nhiên thêm vài phần lãnh ý: “Vân tướng quân, lệnh phu nhân đã thoả đáng thế nào rồi?”

Vân Ngọc giật mình, Thu Tử Ngộ mở hai mắt: “Ngươi đã sai lầm một lần, không thể từng bước sai đi xuống. Lệnh phu nhân đối với ngươi tình thâm ý trọng, nàng đã chết, ngươi lại nửa điểm không thương tâm sao? Vân Ngọc a Vân Ngọc, thái độ làm người của ngươi, đã có một mối tình như vậy, dù sao cũng là phu thê chung giường chiếu. Hài cốt nàng còn chưa lạnh, hồn thiêng nếu nhìn thấy bộ dáng của ngươi bây giờ, tại sao nàng không hận, tại sao nàng không oán chứ?”

Vân Ngọc ngạc nhiên, sững sờ nhìn chằm chằm Thu Tử Ngộ, từ khi hai người kết giao đến nay, đây là lần đầu tiên Thu Tử Ngộ dùng vẻ lạnh băng vô tình trách cứ y, làm như vậy cũng một nữ nhân khác, trong lòng đột nhiên có vài phần tức giận, thanh âm cất cao: “Ngươi không muốn đi theo ta, chắc là đã động tâm với Triệu Hi rồi. Vân Ngọc ta không phải người làm phiền, cứ nói thì nói thẳng đi, làm bộ làm tịch, lấy Tuệ Phương ra mà nói sao? Thì ra, Tuệ Phương đến chết, cũng là bởi vì ngươi.”

Thu Tử Ngộ sắc mặt đau đớn, ngực lại trở nên quặn thắt, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập: Cũng bởi vì ta….Bởi vì ta….Trước mặt bỗng xẹt qua khuôn mặt Bích Châu tuổi trẻ xinh đẹp: Thì ra chính là ta, là ta đã hại chết rất nhiều người, những sinh mệnh còn rất trẻ! Chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh một trận một trận ứa ra, ngực đau đớn khó chịu vô cùng, hắn nghiêng người nôn ra một đống lớn.

Vân Ngọc nhất thời lấy lại tinh thần, mắt thấy Thu Tử Ngộ nôn khổ sở thì cực kì hoảng loạn: “Tử ngộ…” Cửa phòng “!” một tiếng mở ra, ba bóng người tiến vào. Triệu Hi một chưởng đẩy Vân Ngọc ra rồi ôm lấy Tử Ngộ nôn không ngừng, vỗ vỗ nhẹ sau tấm lưng hắn, mắt thấy một chút cháo hoa từng miếng uy cho hắn ăn đều đi ra hết thảy, vừa đau vừa giận, ánh mắt lãnh liệt bắn về phía Vân Ngọc.

Trận đại nôn này mang theo rất nhiều tơ máu nhỏ, cũng có nước chua, nôn thẳng đến khi trong bụng không còn gì mới cảm thấy dễ chịu một chút, Tử Ngộ đầy mặt mồ hôi lạnh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nhắm lại hai mắt, hơi thở thoáng chút dồn dập.

Triệu Hi giúp hắn lật người, nhẹ nhàng vỗ ngực, thấp giọng nói: “Rất khó chịu sao?” Thu Tử Ngộ khẽ lắc đầu, cũng không trợn mắt, vẻ mặt mỏi mệt vạn phần.

Triệu Hi cẩn thận dìu hắn nằm xong: “Ngươi tỉnh lại cũng lâu rồi, không cần cố gắng, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi! Cần ăn thêm không?”

Thu Tử Ngộ lắc đầu, sau trận đại nôn cảm thấy đau đớn ở ngực có giảm bớt một chút, hơi thở khó nhọc, ánh mắt mơ màng, cũng vô lực mở ra.

Triệu Hi thay hắn chỉnh lại mền sau đó mới đứng giậy đối mặt mới Vân Ngọc: “Để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta ra ngoài nói. Bình, ngươi ở trong phòng chăm sóc Tử Ngộ.” Nói xong mới xoay người bước đi. Vân Ngọc nhìn Thu Tử Ngộ nằm trên giường trong ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, cắn chặt răng, cất bước ra cửa phòng. Thái tử sắc mặt có chút trầm xuống, thật không ngờ được tên Vân Ngọc kia có thể hồ đồ như thế, chỉ có một lát đã đem người ra dày vò thành bộ dáng này! Thái tử nghĩ nghĩ sau đó cũng dứt khoát đi ra, y thật muốn nhìn hai người kia kết thúc như thế nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.