Bích Châu trở về phòng đã thấy Thu Tử Ngộ ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng tái nhợt, tầm mắt hơi rủ xuống, một bàn tay cách tấm mền nhẹ nhàng mà xoa xoa cái bụng giống như đang suy nghĩ gì đó, vừa như không nghĩ gì.
Bích Châu không hiểu sao trong lòng lại phát sinh một sự thê lương, nhìn Thu Tử Ngộ thần thái an tường, sắc mặt từ ái, nhìn không ra đau khổ gì, nhưng cứ khiến cho người khác nhìn thấy từ hắn tràn ngập nỗi bi thương, không duyên không có mà lây nhiễm cho người khác.
Bích Châu hít sâu một hơi đè nén cảm xúc, bước chân liên tục nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bên giường, thấp giọng hỏi: “Công tử tỉnh rồi? Ngươi cần nghỉ ngơi nữa không?”
Thu Tử Ngộ ngẩng đầu cười cười, Bích Châu trong lòng chấn động, nụ cười này mờ ảo nhẹ nhàng giống như nước chảy khói bay, như ngăn cách bởi ngàn ngọn núi sương mù dày đặc khiến cho người ta muốn nhìn rõ cũng không thể. Trong nội tâm nàng ngàn đầu vạn tự, có vô số lời muốn nói nhưng khi đến miệng lại không thể bật ra, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Thu Tử Ngộ, trong mắt nàng một tầng lệ quang thương tâm như muốn trào ra.
Thu Tử Ngộ lén nâng tay kéo áo nàng chợt chỉ chỉ bàn học, trên mặt tươi cười không giảm, ý bảo Bích Châu thủ giấy bút cho hắn.
Bích Châu xoay người sang chỗ khác, một giọt lệ trong mắt không lý do mà rơi ra, nàng vội vàng dùng ống tay áo lau đi, đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-chau-toai-vien/1892917/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.