Vân Ngọc phóng ngựa không ngừng, một đường chạy về Phi Long tướng quân phủ. Đem ngựa giao cho thủ hạ trông nom, chính mình vội vàng hướng tiền thính đi đến.
Vào chính phủ liền thấy thái tử bạch y vân văn (1),đầu đội ngọc quan, mi mục tú lãng (2) tràn đầy ý cười ngồi ngay ngắn ở sảnh chính vị, hầu bên cạnh là Đông Cung tổng quả thái giám Tiểu Trụ Tử công công, hai bên là năm tên thị vệ được thái tử mang đến.
(1) Y phục hoa văn hình mây
(2) tú lãng: thanh tú và trong sáng
Vân Ngọc bước nhanh vào trong, cúi xuống bái chào: “Vi thần không biết Thái tử điện hạ đại giá quang lâm nên không thể từ xa, mong điện hạ thứ tội!”
Thái tử cười đến hòa ái dễ gần: “Cô gia mạo muội đến thăm cho nên khanh vẫn chưa biết, lỗi phải ở cô gia sao lại có thể cho khanh tội?”
Vân Ngọc vội vàng dập đầu: “Điện hạ đến phủ chính là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Chỉ là do hôm nay vi thần có gặp lại vị bằng hữu, cùng hắn hẹn vài câu cho nên mới để điện hạ đợi. Vi thần thực có lỗi!”
Thái tử đứng dậy đi đến trước mặt Vân Ngọc, xoay người nâng hắn dậy, cười nói: “Ngày trước, phụ hoàng đối với việc học của cô gia có điều nghi ngờ, đặc biệt là về phương diện quân vụ khiến Người thật bất mãn. Phụ hoàng đã lệnh cô gia đến đây để thỉnh giáo tướng quân nhiều hơn, đó chính là lý do. Nguyên là cô gia lâm thời nảy ra ý muốn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quynh-chau-toai-vien/1892914/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.