Sau khi vào học, cảm giác ngột ngạt khó chịu cứ bám lấyQuyển Nhĩ không rời, Cao Mạc và cô lớn lên cùng nhau, vậy mà anh có thểdễ dàng bỏ đi như thế, còn thứ gì có thể chắc chắn nữa đây? Đột nhiên cô cảm thấy không còn hứng thú với bất cứ điều gì, cũng không còn niềm tin nữa.
"Lục Quyển Nhĩ, em chạy tới đây để ngồi như phỗng đấy à?" Đinh Mùinhìn Quyển Nhĩ ngồi bất động ở đó đã ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũngcất tiếng hỏi.
"Chiếm của anh mỗi cái ghế, mà anh phải theo dõi em suốt ba tiếng." Phải một lúc lâu sau Quyển Nhĩ mới trả lời.
Cô cũng muốn ở lại ký túc, nhưng nếu ở ký túc, chỉ cần một lúc khôngthấy cô có động tĩnh gì, các bạn lập tức sẽ tìm mọi cách để làm cô vui.Bọn họ thì nghĩ cách phát mệt, cô thì vờ như đã vui vẻ lại, cũng mệt.Khi không có tâm trạng, hóa ra dù có làm gì cũng không thấy vui. Nếumuốn cải thiện, đành đợi thời gian mang hết chuyện cũ đi, mang niềm vuimới tới thôi.
"Anh vì chiếc ghế đó sao? Nếu cứ ngồi ở đấy mà tâm trạng em khá hơn,viết báo tường không còn mang theo sát khí nữa thì chiếc ghế đó anh tình nguyện tặng em."
Quan trọng là ngồi thì ngồi không, lại còn tốn thời gian và chiếm diện tích. Đinh Mùi hẹp hòi nghĩ.
"Đinh Mùi, anh thật sự không buồn chút nào sao?"
Quyển Nhĩ nghe rất nhiều người nhắc tới Diêu Sênh với Đinh Mùi, hỏianh xem có định si tình rồi đi theo luôn không. Lần nào anh cũng cười ha hả đáp, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-y-di-cung-anh/147250/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.