Tay Lý Thế Dân nắm chặt Quyết Lang, thời khắc bước vào ngự thư phòng thân thể hắn cứng ngắc dị thường, hắn hoàn toàn không nhớ nổi đã rời khỏi Tố Tâm Các bằng cách nào, càng không biết trong lòng lúc này có bao nhiêu giận dữ cùng oán hận. Chỉ là, biết mình phải tự bước vào một cuộc hành trình mới, bắt đầu ngay tại đây, ngay tại việc tiếp nhận ngai vị hoàng đế Đại Đường, mà việc này phải phụ thuộc vào phụ thân của hắn.
Lý Uyên ngồi ở sau bàn, biểu tình lạnh lùng vô cảm, bản chất đế vương cùng một mạt tư tâm khiến ông có thể bình tĩnh tiếp nhận sự việc vừa xảy ra. Thế nhưng, dù sao cũng là cốt nhục của mình, sao có thể thờ ơ như không thấy? “Trẫm đã biết rồi.” Thanh âm khàn khàn tựa như nam châm nặng nhọc, “Thế Dân à, đây không phải lỗi của con, phụ thân không trách con, đều là do bọn Kiến Thành khiến ta không an tâm được, tự chuốc vạ vào thân mà thôi!” Có lẽ, kết quả như vậy chính là đều ông mong muốn, nhưng với cương vị phụ thân mà nói lại có bao nhiêu tàn nhẫn. Ông kiên định nói cho chính mình, hiện tại, ông phải lấy thân phận một đế vương mà bảo vệ vương triều tân sinh, chứ không phải một phụ thân bảo vệ những đứa con của mình, cho nên, tuy rằng đều là thân sinh nhi tử, ông cũng không còn cách nào khác.
Không muốn tiếp tục nghe luận điệu này, những thứ như thế ngày hôm nay hắn đã nghe quá nhiều rồi, cho dù là xuất phát từ miệng phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tuyet/4360914/chuong-25.html