Một hồi Hồng Môn Yến ở Đông cung đã khiến cả triều đình kinh hãi, nhưng hầu như ai cũng cố gắng bảo trì bình tĩnh cùng hờ hững vốn có, tràng tranh đấu như vậy, sự kiện như vậy, quyết tuyệt như vậy, tựa hồ là chuyện đã được dự báo từ lâu, không có gì đáng ngạc nhiên, không có gì cần khẩn trương.
Lý Uyên chỉ ngồi giữa cung vàng điện ngọc buông một câu “Hồ đồ!”, rồi cũng không có quyết sách gì cả, chỉ phái ngự y đến Tần Vương Phủ chẩn bệnh cho Tần Vương, cũng không cho người đến Đông cung hỏi tội Thái tử, ông tựa hồ chỉ là bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, không phán đoán, không thắc mắc. Không ai biết tâm tư hoàng đế bệ hạ ra sao, cho dù triều đình văn võ ai cũng muốn biết rốt cuộc hoàng thượng đứng ở phe nào giữa hai huynh đệ họ, hay là, còn có tính toán nào khác nữa.
Ánh dương quang chiếu vào phòng có chút chói mắt, Lý Thế Dân vừa tỉnh lại liền vô thức đưa cánh tay lên che trước mặt, đây là lúc nào, đây là nơi nào? Hắn còn nhớ mình đang dự tiệc ở Đông cung của đại ca, sau đó…
“Vương gia, thế nào rồi?” Vương phi Trưởng Tôn thị cúi đầu khẽ hỏi.
Giữa mông lung, nhìn thấy vẻ mặt nữ nhân lo lắng, trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ quái. Hắn vươn tay, định bắt lấy thứ gì, nhưng giữa hư không chỉ bắt được một cổ tay nhỏ dài như ngọc, không đủ khiến hắn cảm thấy an ổn. Ngón tay hữu lực siết chặt lại, ngữ âm có chút mơ màng, “Ca…”
Sóng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tuyet/4360904/chuong-15.html