Edit: Cát lươn chúa
Khi Dư Thính tỉnh lại thì cô đã hạ sốt.
Cô nằm ngửa trên chiếc giường công chúa mềm mại màu hồng, tấm chăn rất mỏng, bao bọc cơ thể nhỏ xinh, cánh tay tinh tế đặt ngang trên bụng, trên mu bàn tay có cắm kim tiêm, có thể thấy rõ mạch máu trên đó.
Dư Thính vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà, hồi lâu sau mới lên tiếng nói: “Quý Thời Ngộ đâu rồi?”
Rất nhiều hình ảnh trước khi Dư Thính té xỉu đều trở nên mờ ảo, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng của Quý Thời Ngộ là có thể thấy rõ ràng.
Dì quản gia đứng bên cạnh phụ trách chăm sóc nghe thấy cô tỉnh lại, vừa đưa nước đến bên miệng vừa trả lời: “Nghe lời con, sau khi trở về đã sai người nhốt anh ta trong hầm dưới đất rồi.” Bà nói: “Vệ sĩ đang đứng bên ngoài trông chừng thật kỹ, bảo đảm anh ta không lén chuồn ra được. Nào, Thính Thính uống miếng nước trước nhé.”
Dư Thính lập tức yên tâm, chút tức giận trong lồng ngực cũng vơi đi nhiều.
Cô yên lặng nằm đó, giữa mái tóc màu xanh lá chói mắt lộ ra khuôn mặt không có chút huyết sắc nào. Dì Tô nhìn cô ngoan ngoãn, ngược lại lại không an lòng, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Muốn ăn chút gì đó không?”
“Không cần, con không đói bụng.” Dư Thính quả quyết từ chối, kéo chăn trùm kín bản thân.
Sau một lát, cô chui từ trong chăn ra, chống người lên hỏi: “Mọi người không cho Quý Thời Ngộ ăn cơm đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-khong-chet-som/2577227/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.