Cô nằm ngửa trên chiếc giường công chúa mềm mại màu hồng, tấm chăn rất mỏng, bao bọc cơ thể nhỏ xinh, cánh tay tinh tế đặt ngang trên bụng, trên mu bàn tay có cắm kim tiêm, có thể thấy rõ mạch máu trên đó.
Dư Thính vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà, hồi lâu sau mới lên tiếng nói: “Quý Thời Ngộ đâu rồi?”
Rất nhiều hình ảnh trước khi Dư Thính té xỉu đều trở nên mờ ảo, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng của Quý Thời Ngộ là có thể thấy rõ ràng.
Dì quản gia đứng bên cạnh phụ trách chăm sóc nghe thấy cô tỉnh lại, vừa đưa nước đến bên miệng vừa trả lời: “Nghe lời con, sau khi trở về đã sai người nhốt anh ta trong hầm dưới đất rồi.” Bà nói: “Vệ sĩ đang đứng bên ngoài trông chừng thật kỹ, bảo đảm anh ta không lén chuồn ra được. Nào, Thính Thính uống miếng nước trước nhé.”
Dư Thính lập tức yên tâm, chút tức giận trong lồng ngực cũng vơi đi nhiều.
Cô yên lặng nằm đó, giữa mái tóc màu xanh lá chói mắt lộ ra khuôn mặt không có chút huyết sắc nào. Dì Tô nhìn cô ngoan ngoãn, ngược lại lại không an lòng, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Muốn ăn chút gì đó không?”
“Không cần, con không đói bụng.” Dư Thính quả quyết từ chối, kéo chăn trùm kín bản thân.
Sau một lát, cô chui từ trong chăn ra, chống người lên hỏi: “Mọi người không cho Quý Thời Ngộ ăn cơm đúng không?”
Dì Tô lắc đầu: “Giữa trưa có sai người đưa qua đó vài món, nhưng đứa bé kia chẳng ăn chút gì cả.”
Á à, cũng có bản lĩnh đấy chứ.
Dư Thính nắm tay lại, lửa giận khó khăn lắm mới tiêu bớt giờ lại bùng lên, giọng điệu hung dữ: “Không ăn thì không ăn, anh ta có giỏi thì cả đời này đừng ăn cơm nhà con nữa. Dì Tô, dì đừng lo cho anh ta nữa, anh ta bị nhốt, bị bỏ đói, con không tin là anh ta không cầu xin con thả anh ta ra ngoài.”
Cô bị anh chị nuông chiều đến hư hỏng, dì Tô cũng không dám chọc đến vị đại tiểu thư này, liên tục đồng ý, tìm y tá rút kim rồi đo nhiệt độ cơ thể, cuối cùng mới yên lặng ra khỏi căn phòng.
Chờ đến khi dì đi rồi, Dư Thính mới rầu rĩ không vui bước ra khỏi giường.
Bệnh cảm của cô vẫn chưa khỏi hẳn, cả người không có chút sức, hai chân đứng dưới đất mà giống như giẫm lên bông.
Dư Thính xiêu vẹo đi đến phòng cất quần áo, bên trong chiếc gương toàn thân phản chiếu ra một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài nhuộm màu xanh lá như rong biển và chăn đệm lộn xộn nằm dưới đất sau lưng cô. Gương mặt của cô xinh đẹp, chỉ là thể chất yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch do bệnh tật lâu năm.
Dư Thính lục lọi túi xách một trận, cuối cùng cũng tìm được điện thoại ở bên hông túi.
Cô nắm điện thoại chạy lên trên giường, sạc điện rồi xem tin tức.
Quả nhiên, đám chị em đã bùng nổ rồi.
[Cố hihi (Song Song): @Dư haha, người chị em, cậu vẫn khỏe chứ?]
[Địch hehe (Địch Nguyệt): Quý Thời Ngộ mù rồi mới để ý một con nhà quê. Thính Thính cậu đừng buồn, đợi đến khai giảng tụi mình sẽ lấy lại danh dự cho cậu, con Hạ Thất Thất kia cũng không soi gương xem bản thân là thứ gì mà cũng dám giành đàn ông với cậu!]
[Cố hihi: Thính Thính cậu cũng đừng sợ trường học có người chế giễu cậu, ai dám chế giễu thì tớ lập tức trút giận giúp cậu, trời có sập xuống thì chị em đỡ cho cậu!!]
[Địch hehe: Đúng thế, tớ đã sớm không vừa mắt con nhỏ Hạ Thất Thất kia rồi, đợi đến thứ hai tớ sẽ cho nó đẹp mặt. Cậu cứ thả lỏng đi, thực sự không chịu được thì đánh Quý Thời Ngộ cho hả giận, tóm lại là đừng kìm nén.]
Dù cô không nói chuyện, nhưng hai cô bạn thân lại nhắn hơn mười tin về Quý Thời Ngộ và Hạ Thất Thất, mỗi một tin nhắn Dư Thính đều xem hết, càng xem mắt càng nóng, càng xem càng khổ sở.
Mười năm trước bố mẹ của cô nhận nuôi Quý Thời Ngộ, sau này bố mẹ qua đời, nhà họ Dư vẫn không bỏ mặc anh ta, cho dù ở thời gian khó khăn nhất khi ở nhà họ Dư thì Quý Thời Ngộ vẫn có ăn có mặc, thậm chí mỗi lần có thứ tốt cô đều sẽ hào phóng chia cho anh ta.
Dư Thính thừa nhận bình thường mình bắt nạt anh ta nhiều lần, coi như cô đánh anh ta mắng anh ta chà đạp anh ta đi, nhưng cô cũng thật sự thích anh ta, sao anh ta có thể từ chối lời tỏ tình của cô ngay trước mặt nhiều người như thế được chứ?
Anh ta cũng không nghĩ xem anh ta được đi học, có cơm ăn như bây giờ là nhờ công lao của ai, kết quả lại vì cô bé lọ lem mà từ chối cô!
——Thật chẳng nể mặt cô chút nào!
——Thật chẳng để cô vào mắt!
Uổng công cô đối xử với anh ta tốt như thế.
Nghĩ đến sự nhục nhã của buổi sáng hôm nay khi bị từ chối, Dư Thính vừa tức giận vừa uất ức.
Cô siết chặt điện thoại, không nhịn được mà lén rơi vài giọt nước mắt.
[Cố hihi: Cơ mà hôm đó tớ tìm được một trang web truyện tranh cũng hay lắm, toàn là khẩu vị của cậu thôi, cậu đừng vì một thằng thối tha mà buồn khổ, xem hết cái này bảo đảm tâm trạng của cậu sẽ thoải mái hơn.]
Nước mắt Dư Thính đột nhiên ngừng rơi, chậm chạp gõ một dấu: [?]
[Cố hihi: Có đồ tốt thì phải chia sẻ, chị em cứ cầm đi, khỏi cảm ơn nhó. (Liên kết trang web)]
[Địch hehe: Má, đây là thứ trẻ vị thành niên có thể xem hả? Tôi phải báo cảnh sát mới được.]
Chủ đề chuyển hướng sang nơi khác.
Dư Thính chớp mắt mấy cái, lén lút đưa mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ, đảm bảo cửa đã khóa lại rồi mới chui vào chăn, mang theo tâm trạng thấp thỏm kích động còn có một chút xíu thẹn thùng ấn mở liên kết.
Tốc độ tải trang web rất chậm, Dư Thính nóng lòng tải tới tải lui, cuối cùng đợi đến lúc ngủ cũng không thấy giao diện mới load xong.
Lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối đen.
Sương mù dày đặc ngoài cửa sổ như là bao phủ một lớp bụi, ánh trăng nhợt nhạt phủ lên bóng lá cây, yên tĩnh lạ thường.
Dư Thính sờ điện thoại, đột nhiên phát hiện màn hình chính có thêm một cái app chưa từng thấy, trên đó viết mấy chữ [App truyện tranh cuộc đời].
Dư Thính sững sờ, ấn mở app.
Đây cũng là app truyện tranh mà Cố Song Song chia sẻ cho cô, giao diện app nhẹ nhàng dễ chịu, chẳng có quảng cáo gì hết, nhìn thực sự không giống với app truyện tranh truyện người lớn. Cô nhớ lúc trước dùng những app như thế này, mỗi lần mở trang đều phải tắt cửa sổ bật lên và quảng cáo đánh bài online.
Giao diện sạch sẽ như thế khiến hảo cảm của Dư Thính đối với nó cũng tăng lên.
[Bạn muốn biết trước tương lai không? Bạn muốn thay đổi cuộc đời không? Bạn muốn nhìn xem bạn là nhân vật chính hay chỉ là vai phụ không? App truyện tranh cuộc đời, dự báo trước cuộc đời vì bạn.]
Nói nhiều quá.
[Nhắc nhở: Chỉ có đăng kí thành viên app mới có thể mở nội dung tiếp theo, có muốn đăng ký không?]
Nội dung hai chữ tiêu tiền, tay sành sỏi đều hiểu.
Dư Thính nhấn đăng kí không chút do dự, kỳ lạ là hệ thống không yêu cầu số điện thoại di động cũng không đòi thẻ căn cước, bên trên chỉ có một ô tròn: [Mời nhập tên thật của bạn vào đây.]
Dư Thính tùy ý nhập đại một cái tên.
[Nhắc nhở: Kiểm tra phát hiện ra sai sót, mời nhập tên thật.]
App này thông minh như thế á?
Cô liên tục thử vài cái tên, tất cả đều báo sai.
Dư Thính do dự vài giây, tâm trạng nóng lòng muốn thử gõ tên mình lên trên đó.
[Chào bạn Dư Thính, chúc mừng bạn trở thành người đăng ký sử dụng app sống lâu, app này giới hạn chỉ cho một mình bạn xem và sử dụng, bây giờ chúng ta bắt đầu nhé.]
Dư Thính chưa kịp phản ứng, một giao diện mới đã đập vào mi mắt.
[Trung tâm người dùng]
[Thư viện cuộc đời]
[Điểm danh hàng ngày]
[Nhiệm vụ kiếm xu]
Cái này đúng thật là app truyện tranh rồi.
Dư Thính yên lòng, chuẩn bị đến thế giới mới nghiên cứu kiến thức mới một chút, nhưng cơ bản là trang web này không có mục tìm kiếm! Đừng nói mục tìm kiếm, đến cả trang chủ cũng không có!
Toàn bộ thư viện trống rỗng, chỉ có một chiếc bìa màu đen, giống như cuốn truyện tranh nam chủ được trưng bày ở góc trên bên trái, phong cách thiết kế và kiểu chữ của bìa cũng là phong cách của mười mấy năm trước, không đọc cũng biết nội dung bên trong là gì.
Dư Thính tỏ vẻ khổ sở với quyển truyện tranh duy nhất kia.
Cô muốn thấy trai xinh gái đẹp, vườn trường trong sáng, văn phòng mạnh mẽ, hoàn toàn không có hứng thú với cái loại hậu cung này!
Nhưng mà…
Tới cũng tới rồi.
Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng Dư Thính nhấp mở quyển truyện tranh kia ra.
Giới thiệu vắn tắt: (Mua để mở)
Thẻ nhân vật: (Mua để mở)
Chương mở đầu: (Mua để mở)
Chương 1: (Mua để mở)
Chương 2: (Mua…)
??
Không bình thường.
Bị bệnh à.
Dư Thính lướt mạng nhiều năm, chưa từng thấy cái trang web nào mà đến cả giới thiệu vắn tắt cũng cần tiền!
Tuyệt lắm, nó đã thành công hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cuộc đời Dư Thính không bao giờ thiếu tiền!
Cô cắn răng chuẩn bị dùng năng lực của đồng tiền, kết quả là mở nát phần mềm cũng không tìm được nút nạp tiền.
Dư Thính hết kiên nhẫn, cố nén sự không vui mở trung tâm người dùng ra, phía trên ảnh đại diện trống không, ID là Dư Thính, số dư ở đằng sau hiển thị 0, ngoài ra còn có một chỗ giải thích.
Dư Thính ấn mở hai chữ giải thích.
Giải thích: [Người mới sử dụng có thể nhận 10 điểm xu cuộc đời miễn phí thông qua đăng nhập, sau đó điểm danh hàng ngày được 1 điểm, hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày nhận được 5 điểm. (Chú ý: Xu cuộc đời là xu ảo dùng để mua truyện tranh, chỉ có thể nhận được thông qua nhiệm vụ và điểm danh, không thể nạp tiền, không thể bán.)
“??”
Cái app truyện tranh này thật sự không cho người ta nạp tiền!!!
Dư Thính hít sâu mấy hơi ổn định tâm trạng, cô đúng là muốn xem xem cái app màu mè này có thể làm gì.
Dư Thính nhận 10 xu đọc của nhiệm vụ điểm danh, trở lại truyện tranh, muốn tùy tiện mua một chương trong hơn trăm chương kia đọc thử thì thấy một hàng chữ: [Tỉ lệ mua của bạn không đủ bảy mươi phần trăm, không thể nhảy cóc.]
Dư Thính: “…” Ha ha.
Không còn cách nào khác, Dư Thính chỉ có thể cầm mười xu do dự giữa giới thiệu vắn tắt và thẻ nhân vật.
Mười xu mua bản giới thiệu vắn tắt chừng một trăm chữ thực sự không lời, nghĩ đi nghĩ lại Dư Thính quyết định mua thẻ nhân vật, ít nhất cũng phải có hình vẽ có thể xem được đúng không?
Quyết định xong, Dư Thính nhấn mua.
Nhắc nhở: [Thẻ nhân vật gồm (Cá nhân) và (Blind Box),xin hỏi bạn mua thông tin cá nhân hay kích hoạt một nhân vật ngẫu nhiên?]
Cá nhân?
Cái thứ đồ chơi này còn có cá nhân?
Một quyển truyện tranh màu mè còn thiết kế Blind Box!
Dư Thính chưa thấy chuyện này bao giờ.
Lại do dự một phen, Dư Thính chọn cá nhân.
Thẻ nhân vật từ từ mở ra, lúc thấy hình vẽ ở góc trái trên cùng, Dư Thính hơi sửng sốt.
Nữ sinh truyện tranh ở trên đó hất quả đầu tóc xoăn màu xanh lục chói mắt, đồng phục màu trắng xen xanh dương, nốt ruồi son ở trên vành tai trái hoàn toàn trùng khớp với nốt ruồi trên tai trái của cô.
Không thể nào, không thể trùng hợp như vậy được…
Dư Thính không nhịn được mà dùng tay sờ lên nốt ruồi son trên lỗ tai, xem tiếp.
[Dư Thính: Nữ phụ ác độc, bố mẹ đều mất từ nhỏ, được chị hai Dư Dung và anh ba Dư Chi Châu nuôi lớn. Trời sinh tính tình ngang ngược, phẩm hạnh thấp kém, ỷ thế hiếp người, cùng nhóm bạn làm xằng làm bậy, làm đủ trò xấu, sau này chết vì bệnh, hưởng thọ 20 tuổi.]
[Mối quan hệ của nhân vật: Đọc đến chương 10 của truyện tranh có thể mở khóa.]
[Nguyên nhân gây ra cái chết của nhân vật: Đọc đến chương 30 của truyện tranh có thể mở khóa.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]